Năm nay thành phố Lâm An lại một lần nữa điều chỉnh lịch nghỉ hè, kỳ nghỉ hè chỉ còn một tháng rưỡi.
Giữa tháng Tám, ve sầu vẫn còn kêu râm ran trên những tán cây xanh.
Từ phòng học vang lên tiếng ồn ào, sau đó truyền xuống lầu một – nơi phòng Chính giáo đang đặt, nộp danh sách báo danh thi đua.
Buổi sáng, sau ba tiết học đầu tiên là tiết thể dục giữa giờ.
Vừa mới tan học, trên hành lang học sinh chen chúc xô đẩy nhau.
Cô gái nghiêng đầu nhìn lên trời, nghĩ thầm không biết bao giờ mới có một trận mưa thật to đổ xuống, rửa trôi đi cái không khí oi bức, ẩm ướt và dính nhớp này.
Bỗng khuỷu tay tê dại, cô bị một nam sinh phía sau va phải.
“Xin lỗi nhé.” Nam sinh vội vàng xin lỗi.
Cô lắc đầu, tỏ ý mình không sao.
Cậu bạn kia nói xong liền bước sang một bên, rồi lập tức ghé vào bàn tán với người bên cạnh:
“Lý Diên Thời lớp 3 lại bị gọi lên văn phòng đấy. Nghe nói hôm khai giảng kiểm tra, cậu ta nộp giấy trắng cả bảy môn, không viết nổi một chữ nào.”
Cô bạn đi cùng tròn mắt thích thú:
“Thế thì mình không đi học thể dục nữa, giờ vòng qua văn phòng xem thử, có khi lại được thấy cậu ấy.”
“Mình cũng muốn đi.” Một cô khác hóng hớt.
“Hai cậu đi xem làm gì chứ?”
“Đi xem trai đẹp chứ làm gì nữa!” – nữ sinh kia đáp thẳng thừng – “Ngoài chuyện đó thì còn có thể làm cái gì nữa?”
Cô nghe thấy vậy chỉ cúi đầu bước đi nhanh hơn. Khi đi ngang qua mấy người đó, vẫn còn nghe họ ríu rít bàn tán về cái tên Lý Diên Thời.
Cậu nam sinh lúc nãy vẫn còn băn khoăn:
“Hắn năm ngoái mới vào trường thành tích cũng khá mà, hình như đứng hạng 5 hay hạng 7 toàn khối gì đó?”
“Không rõ nữa,” cô bạn bên cạnh nhún vai, “Có khi nhà giàu sẵn rồi, chẳng buồn học hành.”
...
“Văn Thanh!” – phía sau bỗng vang lên tiếng gọi.
Cô dừng bước, quay lại.
Lớp trưởng Chu Giai Hằng chạy đến:
“Danh sách thi đua có mấy chỗ cậu ghi sai, thầy bảo cậu sang văn phòng đánh lại bản mới rồi điền lại từ đầu.”
Cô gật đầu, im lặng xoay người đi về phía văn phòng Ban Giám hiệu.
Đi được vài bước, Chu Giai Hằng lại gọi với theo:
“À này, tớ vừa từ văn phòng ra, thấy thầy đang mắng Lý Diên Thời.”
Nói xong, lớp trưởng còn làm động tác nhỏ như ra hiệu phải cẩn thận:
“Thầy đang cáu lắm, cậu nhớ chú ý một chút nhé!.”
Cô thoáng khựng người, rồi lại gật đầu.
Khối 11 được tách ban A – ban B. Ban của cô vốn định ghép vào ban Văn, nhưng sau cùng lại bị sắp xếp sang ban Tự nhiên 3.
Vì tham gia đội tuyển thi đua nên nhập học muộn hơn một tuần, hôm nay mới chính thức đến lớp.
Trong lớp toàn gương mặt xa lạ, từ sáng đến giờ cô chỉ kịp nhớ tên mỗi Chu Giai Hằng.
“Đi đi, có việc gì thì cứ nói với tớ.” Chu Giai Hằng nghiêng người nhường lối, tiện thể nở nụ cười “mười hai chiếc răng sáng choang” đầy nhiệt tình.
Người làm lớp trưởng thường có hai kiểu: một là mê quyền lực, hai là nhiệt huyết sẵn sàng giúp đỡ mọi người.
Và hiển nhiên, Chu Giai Hằng thuộc kiểu thứ hai.
Nghe tiếng gọi,cô khẽ cúi đầu liếc qua danh sách trong tay, xoay người đi về phía cuối hành lang, nơi có văn phòng giáo viên.
Hai phút sau,cô dừng lại trước cửa.
Cô giơ tay định gõ, thì từ bên trong bỗng vang lên một tiếng “Rầm!” — âm thanh của tập bài thi bị ném mạnh xuống bàn.
Cửa văn phòng chỉ khép hờ. Tiếng động ấy lan ra ngoài hành lang trống trải, lúc này chẳng có một bóng người.
Bàn tay đặt trên nắm cửa khựng lại, do dự không biết có nên bước vào.
Ngay trong khoảnh khắc lưỡng lự, bên trong lại vang lên tiếng gào thét giận dữ, kèm theo tiếng đập bàn vang dội. Là giọng của thầy Vương Kiến Quốc:
“Bảy bài thi, có bài nào được điểm cao không hả?!”
“Nhìn lại xem, có phải giấy thi có phải trắng hơn cả cái mặt của cậu không!!”
“Cái gì mà giấy vốn dĩ trắng hơn da người?! Nói năng vớ va vớ vẩn!!”
“Các môn khác còn biết viết tên, sao đến bài Toán ngay cả tên cũng không chịu viết?!”
“Ngủ quên, không mượn bút?! Sao không quên luôn chính mình ở nhà đi cho rồi!!”
......
Tiếng động lớn đến mức nửa dãy hành lang cũng cảm thấy như bị ném thẳng một dấu chấm than vào mặt.
Toàn bộ mười hai giáo viên chủ nhiệm của khối đều chung văn phòng này. Phòng rộng, mà bàn của thầy Vương Kiến Quốc lại kê sâu tận trong góc.
Người bị mắng đáp lại rất nhỏ, từ đầu đến cuối chỉ nghe tiếng Vương Kiến Quốc gầm gào, đủ để muốn lật tung nóc nhà.
Nghe tiếng đặt tay lên nắm cửa, rồi lại khựng lại, cúi xuống nhìn tờ đơn trong tay — danh sách báo danh… Thầy phụ trách thi đua đã dặn, tiết này nhất định phải đưa qua.
Nghĩ ngợi một chút,Văn Thanh cắn răng, lấy hết can đảm, gõ hai cái lên cánh cửa.
Theo tiếng gõ, cửa khẽ rung rồi mở ra một nửa, luồng khí lạnh từ điều hòa tràn ra.
Cái lạnh thấm vào tim gan, đối lập gay gắt với cái nóng hầm hập bên ngoài, khiến Nghe tiếng vô thức rùng mình.
Cô vẫn đặt tay trên nắm cửa, khẽ bước nửa bước vào, lễ phép gọi một tiếng:
“Thưa thầy.”
Sau bàn, người đàn ông trung niên hơi hói, bụng bia phập phồng dữ dội, mặt đỏ bừng vì giận dữ.
Ông chống tay lên bàn, trừng mắt nhìn ra cửa:
“Văn Thanh ? Em vào đi.”
Nghe tiếng buông nắm cửa, đẩy cửa bước vào, đi thêm hai bước, theo bản năng ngẩng mắt liếc người đang đứng trước bàn.
Đó là một nam sinh quay lưng về phía cửa, chẳng hề xoay đầu lại khi nghe tiếng động. Tư thế cậu vẫn như cũ: một tay cắm túi áo đồng phục, cằm hơi hất lên.
Rõ ràng là kiểu thiếu niên chẳng ưa gì tóc ngắn gọn gàng, nhưng trên đỉnh đầu lại toát ra một thứ khí chất khó hiểu — ngông nghênh mà đẹp trai.
Kết hợp với trận mắng xối xả vừa rồi của thầy Vương,Văn Thanh chỉ thấy… người này đúng là “cứng đầu”.
“Nếu thầy còn bận, vậy em xin phép đi trước…” Nam sinh khẽ mở miệng.
Chưa kịp nói hết, Vương Kiến Quốc đã chụp lấy tập bài thi trên bàn ném thẳng vào người cậu:
“Đi cái gì mà đi! Còn chưa tỉnh hả?! Trưa nay bố mẹ cậu mà không đến, tôi sẽ cho cậu nghỉ học luôn!!”
“Bịch!” — ông ném mạnh chiếc điện thoại của mình xuống bàn.
Chiếc máy xoay vài vòng trên mặt gỗ, lăn tới dừng ngay trước mặt Lý Diên Thời.
“Ồ.” Lý Diên Thời bật cười khẽ, tiện tay nhặt lên, “Vậy thì… chưa chắc họ đã đến đâu.”
“Không đến cũng được! Tôi sẽ đánh đến khi nào họ phải tới thì thôi!!” Vương Kiến Quốc gầm lên.
Tiếng quát như sập thẳng xuống, khiến Văn Thanh vừa bước gần tới bàn giật mình, tay run rẩy làm tờ danh sách rơi khỏi tay.
Ngay khoảnh khắc đó, nam sinh đứng quay lưng bỗng ngẩng đầu. Ánh mắt lướt qua cô gái một thoáng, rồi khóe môi khẽ nhếch, mang theo chút cười cợt.
Tiếng cười rất nhẹ, len giữa tiếng loa ngoài cửa sổ và trận mắng chửi của thầy, mơ hồ đến mức nghe không rõ.
Nhưng đại khái bởi cô cũng nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng đó.
Văn Thanh quay đầu lại, lướt mắt nhìn thoáng qua người ngồi phía sau.
Không ngờ tiếng cười nhỏ của cô lại bị bắt gặp. Nam sinh kia dường như cũng hơi bất ngờ, nhưng không hề ngại ngùng hay né tránh, ngẩng mắt đối diện cô, ánh mắt nhàn nhạt.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” – thầy Vương Kiến Quốc gõ gõ bình giữ nhiệt, lại cầm tập hồ sơ như muốn ném vào người kia:
“Lấy điện thoại ra gọi cho phụ huynh ngay!”
Lý Diên Thời thu ánh mắt khỏi Văn Thanh, thản nhiên đáp:
“À.”
Chỉ một tiếng “à” hờ hững, đủ để chọc tức chết người.
Vương Kiến Quốc mặt sắp đỏ lên vì tức, chuẩn bị mắng nữa, thì Văn Thanh vội nhặt cây bút trên bàn, chen lời:
“Thầy ơi, lớp trưởng Chu Giai Hằng bảo em điền nhầm mấy chỗ trong danh sách, thầy cho em điền lại nhé.”
Câu này vừa dứt, cơn giận của Vương Kiến Quốc bị nghẹn ngay cổ họng.
Ông thầy khựng một chút, rồi chỉ sang bàn bên cạnh:
“Trên đó có mẫu mới, em ngồi xuống điền lại đi.”
Giọng nói rõ ràng ôn hòa hơn hẳn lúc nãy quát Lý Diên Thời.
Văn Thanh gật đầu, ôm bút qua bàn trống bên cạnh. Trên bàn bừa bộn sách vở, giấy tờ vứt lung tung. Cô xếp gọn lại một chút rồi mới ngồi xuống.
Vương Kiến Quốc lúc này lại quay sang “đấu mắt” với Lý Diên Thời.
Một lúc lâu sau, nam sinh kia mới ngẩng đầu khỏi chiếc điện thoại mình đang nghịch:
“Em không nhớ số điện thoại ba mẹ.”
“...”
Không khí lặng ngắt. Đến cái quạt trần trên đầu cũng kêu “ù ù” nghe như đang hợp cảnh.
Văn Thanh vẫn cắm cúi viết, nhưng tai khẽ giật giật. Cô nghiêm túc nghĩ: có nên chuẩn bị gọi cấp cứu 115 không, nếu thầy giáo tức đến mức đau tim.? Thầy bị học sinh chọc tức đến phát bệnh thì có tính là tai nạn lao động không nhỉ...
“Được, chờ đó!” – Vương Kiến Quốc đập mạnh xuống bàn, chỉ thẳng mặt Lý Diên Thời:
“Thầy sẽ tự lên Phòng Chính trị tra số phụ huynh em!”
Nói xong, ông thầy hùng hổ đẩy cửa, giày da “cộp cộp” dẫm trên sàn gỗ, chòm tóc mái phấp phới theo từng bước đi.
“Rầm” — cửa đóng sập lại, phòng học rơi vào im lặng chết chóc.
Góc phòng, cái máy điều hòa cũ kêu “kẽo kẹt” mỗi lần quạt gió lắc sang trái, như cổ vịt bị bóp nghẹt.
Lý Diên Thời vươn tay bấm điều khiển, tắt quạt trần đang quay loạn xạ trên đầu. Vẻ mặt cậu chẳng kiên nhẫn lắm.
Trong phòng nóng hầm hập, điều hòa thì già nua, chẳng đủ sức đuổi cái oi bức giữa tháng Tám. Văn Thanh đưa tay lau mồ hôi sau gáy, vẫn chăm chú viết lại danh sách. Tiếng bút sột soạt hòa cùng tiếng quạt điều hòa kêu rè rè.
Hai phút sau, cô đứng dậy, đem tờ danh sách đã điền xong đặt lên bàn thầy Vương.
Lý Diên Thời ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô, không nói gì, cúi xuống lật báo. Giấy báo bị cậu lật mạnh đến mức “rầm” một tiếng, khiến Văn Thanh nghi ngờ trong mắt cậu vốn chẳng có chữ nào.
Cô thu ánh mắt lại, nhìn đồng hồ treo tường. Vẫn còn hơn mười phút nữa mới tới tiết thể dục.
Đành tạm ngồi chờ thầy quay lại.
Hai người đứng song song trong phòng, cách nhau chừng một mét. Bên ngoài, cửa sổ hé mở, gió nóng phả vào trộn cùng khí lạnh yếu ớt của điều hòa, tạo cảm giác nửa oi nửa lạnh.
Không đầy hai phút, một hồi chuông điện thoại vang lên.
Văn Thanh ngẩng đầu, kinh ngạc khi thấy Lý Diên Thời rút từ túi quần ra một chiếc điện thoại.
Chẳng phải lúc nãy cậu ta vừa bảo “không có điện thoại” sao?
Nam sinh vừa áp máy nghe, vừa thong thả lật báo.
“Ừ, còn ở văn phòng.”
“Đổi chỗ ngồi? Kêu Ôn Cửu Nho dọn bàn giúp tôi.”