Một vệt kim quang loé lên, Bạch Trụ đi tới một sườn núi ngoại ô.
“Đế Quân.”
Hai tên thủ hạ trong khoảnh khắc Bạch Trụ xuất hiện, liền quỳ xuống hai bên. Thái độ vô cùng cung kính.
Bạch Trụ quay người nhìn về phía hoàng cung hỏi: “Tối qua bản tôn rời đi lúc nào?”
Hai người liếc nhau, đều thấy được sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Mộc Linh nói: “Giờ Hợi, khoảng ba khắc.”
“Có nói chuyện gì không?”
Thủy Linh nói: “Ngài không nói gì, trực tiếp rời khỏi.”
Đôi mắt Bạch Trụ hơi nheo lại.
Giờ Hợi...
Khi đó hắn đã tu luyện một đoạn thời gian, không có khả năng bị người đoạt xác mà hắn đều không biết.
Thật chẳng lẽ giống tên tiểu tử kia nói, hắn vì cơ thể bị trọng thương, tạo thành nhân cách thứ hai, cho nên bị đối phương chiếm giữ cơ thể?
Vậy nhân cách thứ hai của hắn vì sao mỗi đêm đều muốn đi tìm tên tiểu tử kia ngủ?
Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?
“Hôm nay bắt đầu, hai người các ngươi đi theo bản tôn không rời nửa bước, ghi chép lại bản tôn mỗi thời mỗi khắc đều đang làm gì.”
“Vâng.”
Mộc Linh và Thủy Linh mặc dù trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, nhưng lời nói của Đế Quân, không ai dám đi chất vấn.
Trên triều đình.
Các vị triều thần đợi trước điện đã gần một khắc đồng hồ, Thiên Lạc vẫn chưa đến vào triều.
Thấy mọi người bắt đầu bất mãn, một tên thái giám bước loạng choạng chạy đến bên cạnh Bùi Trung, nhón chân, ghé vào tai hắn thì thầm vài câu.
Lưng Bùi Trung thẳng tắp, hai tay từ đầu đến cuối khoanh trước ngực trong tay áo, thế đứng kia so với các vị triều thần đang cầm ngọc giản còn bá khí hơn nhiều.
“Ngươi nói cái gì? Chúng ta không nghe thấy.”
Tên thái giám nhỏ hiểu ý, dùng giọng nói không mang theo một tia tình cảm lớn tiếng bẩm báo: “Nô tài vừa mới thỉnh Hoàng thượng vào triều, Hoàng thượng mắng: Lên cái con mẹ nó triều.”
Chúng thần: ...
“Tên hoạn quan kia, ngươi dám vu hãm Hoàng thượng!” Tiêu Dận đứng ra đầu tiên gầm thét.
“Tiểu Đức Tử thành thật, tuyệt sẽ không oan uổng Hoàng thượng.”
Một câu nói của Bùi Trung, các vị triều thần đều nghiêng về phía hắn.
Một đám người ngồi lê đôi mách đều đứng ra chỉ trích Hoàng thượng làm như vậy, không xem giang sơn xã tắc ra gì, không xem triều thần ra gì, không xem chuyện của lê dân bách tính thiên hạ ra gì.
Kèm theo tiếng “Phanh---” thật lớn, nền gạch đá xanh của triều đình bị Tiêu Dận dùng ngọc giản đập ra một cái hố.
Thủ phụ Đường Tấn nhìn ngọc giản trên tay mình bị Tiêu Dận đập, dựng râu trợn mắt gào to: “Trấn Quốc Công, ngươi quá đáng!”
Tiêu Dận trừng mắt: “Ta liền quá đáng đấy! Thế nào? Không phục? Hoàng thượng là con trai độc nhất của Tiên Hoàng, là người thừa kế duy nhất của Đông Ninh Quốc, ngươi nhìn Hoàng thượng không vừa mắt thì cáo lão hồi hương đi!”
“Ngươi...”
Thủ phụ bị nhục nhã, khuôn mặt tức giận đến đỏ lên, nhưng Tiêu Dận vẫn như cũ không buông tha, trực tiếp dùng cái thân thể như một dãy núi kia đoàng một tiếng mà đụng vào ngực thủ phụ, đâm hắn lảo đảo, té ngã xuống đất.
“Trấn Quốc Công, làm cẩn thận.”
“Vũ phu! Ngươi sao có thể ra tay đả thương người?”
“Mọi người đều là đồng liêu, không thể vì ngươi là hoàng thân quốc thích mà không xem quần thần ra gì nha!”
Đám quần thần nhao nhao khiển trách.
“Hôm qua các ngươi liên thủ muốn đổi hoàng đế lúc đó sao không nói cẩn thận?”
“Các ngươi lúc ám sát hoàng đế sao không làm cẩn thận?”
“Các ngươi có phải cho là Tiên Hoàng chết thì tân hoàng không có người bảo hộ, các ngươi liền có thể không sợ hãi mà nhiệt tình làm loạn?”
“Hôm nay Tiêu Dận ta đặt lời nói ở đây--- Tân hoàng không có việc gì thì thôi, nếu hắn có chuyện bất trắc, Tiêu Dận ta chính là liều mạng cơ nghiệp trăm năm của Tiêu gia, cũng nhất định sẽ đem tất cả tử tôn của các vị kéo xuống chôn cùng. Đến lúc đó cũng đừng nói Tiêu Dận ta không để ý tình nghĩa đồng liêu.”
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Tiêu Dận là đệ nhất cao thủ của Đông Ninh Quốc, dưới tay hắn không chỉ có 1/3 binh lực, mà các bộ hạ cũ có thực lực từ Kim Đan kỳ trở lên cũng không ít.
Nếu là hắn thật sự nổi điên, ngay cả Tiêu gia cũng không cần, thật đúng là một phiền phức lớn nha!
Tất cả mọi người đều chăm chú cãi nhau, không có người phát hiện trong các khe hở trên mặt đất, từng con côn trùng nhỏ chứa chip vi hình chui vào áo bào của bọn họ...
Một tiếng “Hoàng thượng giá lâm---” đã hoá giải bầu không khí căng thẳng trên triều đình.
Thiên Lạc từ phía sau đi tới, mặc dù thân hình nhỏ yếu, nhưng khí chất vương giả từ trong ra ngoài tỏa ra, lại là điều đã sớm luyện thành sau khi trở thành đại lão của một bang phái trong thời mạt thế.
Cảm nhận được uy nghiêm và áp suất thấp của tân hoàng, chúng thần vẫn là quyết định trước tiên đi hành lễ.
“Bình thân.”
Chúng thần đứng dậy, thủ phụ Đường Tấn ra khỏi hàng đầu tiên, nhưng Thiên Lạc đã trước hắn một bước hạ lệnh, cho người ta đem một cái bàn lên.
Trên cái bàn kia bày ra, chính là mấy trăm cuốn tấu chương ngày hôm qua.
“Lý Ký.”
Bị Thiên Lạc chỉ đích danh, Nhất phẩm Đại học sĩ của Văn Uyên Các Lý Ký ra khỏi hàng.
“Biết ở đây có bao nhiêu bản tấu chương không?”
Lý Ký mặt không đỏ tim không đập mà bình tĩnh đáp lại: “Hoàng thượng, đây là tấu chương các bộ đại thần sáng tác và thu thập ngày hôm qua. Cụ thể có bao nhiêu bản, thần không có từng cái đếm qua.”
“Vậy ngươi mang theo người của Văn Uyên Các nhìn qua tấu chương, sàng lọc qua nội dung chưa?” Thiên Lạc lại hỏi.
“Sàng lọc qua rồi.” Lý Ký trả lời không kiêu ngạo không tự ti.
Dù sao hơn 700 bản tấu chương hoàng đế cũng không có khả năng xem xong. Hắn đem tấu chương có nội dung giống nhau xoá bớt đi, hoàng đế cũng sẽ không biết.
Kết quả “Ba” một tiếng, một bản tấu chương thật dày liền đánh vào mặt Lý Ký.
Đám đại thần đều kinh hãi.
Cái tên này... Vậy mà đánh người!
Hắn vẫn là tên thái tử giúp Tiên Hoàng tuyên chỉ, giọng nói còn run, mắt cũng không dám đối diện với đám đại thần sao?
Khuôn mặt Lý Ký trong nháy mắt sưng đỏ. Vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
“Ngươi ngay cả tấu chương cũng không đếm qua, càng không biết tấu chương này có bao nhiêu chữ đúng không?”
Không cần Lý Ký trả lời, khóe môi Thiên Lạc câu lên: “Trẫm tới nói cho ngươi biết, tấu chương này tổng cộng 35000 chữ.”
Nói xong, “Ba ba ba ba ba ba”, sáu bản tấu chương khác cũng bị dùng tốc độ cực nhanh, như tát vào mặt, đánh tới trên mặt Lý Ký, dọa đến Lý Ký trốn cũng không dám trốn, để mặc tấu chương đánh hắn thành một cái đầu heo.
“Vậy những tấu chương này không biết Lý đại nhân lại nhìn qua chưa?” Thiên Lạc cười hỏi.
Lý Ký nhanh chóng nằm rạp trên mặt đất nhìn.
Vừa nhìn, dọa đến suýt chút nữa vứt bỏ tấu chương trên tay.
Hoàng thượng hắn vậy mà thật sự đã tìm đến tất cả tấu chương có liên quan đến nội dung này!
Hắn mà đáp đã nhìn qua, vậy hắn chết chắc. Đã nhìn qua còn đem nội dung lặp lại đặt vào trong tấu chương, làm lỡ thời gian của hoàng đế, đó là tội đáng chết.
Hắn mà đáp chưa xem, cũng chết chắc. Làm Nhất phẩm Đại học sĩ của Văn Uyên Các, công việc hàng ngày của hắn chính là cùng những đồng liêu khác trong Văn Uyên Các cùng nhau sơ thẩm tấu chương, giúp hoàng đế tổng kết quy nạp, sàng lọc nội dung quan trọng.
Thấy Lý Ký toát mồ hôi lạnh, Thiên Lạc cười nhạo: “7 bản tấu chương có cách viết khác nhau, trọng điểm khác nhau, nhưng nội dung hoàn toàn giống nhau, tổng cộng 10 vạn 2 ngàn chữ, ngươi đem nó toàn bộ gửi cho trẫm xem. Ngươi muốn làm trẫm mệt chết, kế thừa ngôi vị của trẫm?”
“Thần không dám! Hoàng thượng thứ tội!”
Lý Ký nhanh chóng dập đầu nhận sai, cảm thấy vô cùng hối hận.
“Bãi đi chức Nhất phẩm Đại học sĩ của Lý Ký, xuống làm Nhị phẩm. Thăng chức Triệu Thần làm Nhất phẩm Đại học sĩ, đảm nhiệm chức Các chủ Văn Uyên Các. Lý Ký ngươi tất nhiên ngay cả tấu chương cũng không sàng lọc được, về sau liền làm trợ thủ cho Triệu Thần đi.”
Triệu Thần đứng sau lưng thái sư, hôm qua mới ăn cơm chung với Hoàng thượng, hôm nay liền thăng chức, cao hứng trực tiếp trượt quỳ xuống.
Tốc độ tạ ơn này thế nhưng so với tốc độ xin lỗi của Lý Ký nhanh hơn rất nhiều.