Giải quyết thủ vệ, Thiên Lạc kéo ra cái chốt cửa vào mật đạo, nhanh chóng di chuyển Sodoku phía trên.
Cánh cửa mật đạo mở ra, Thiên Lạc lập tức chui vào.
Cảm giác như cá về với biển cả.
Nhìn những bảo vật đập vào mắt, nàng cảm thấy đây mới là tiêu chuẩn tối thiểu mà một đại lão nên có.
Là một đại lão của một phương thế lực, nàng luôn là người có tiền nhất.
Cho dù xuyên không, cũng tuyệt đối không cho phép mình nghèo túng.
Sự giàu có của Đường Tấn cẩu so với quốc khố, tự nhiên hẳn là thuộc về hoàng đế.
Lấy ra nào!
Trong lòng mặc niệm một tiếng, toàn bộ kho bạc, kể cả giá để đồ trong nhà thủ phụ đều bị nàng một hơi dọn trống.
Một cây kim cũng không để lại cho hắn.
Hoàn hảo!
Thu hoạch!
Vừa xoay người, đầu Thiên Lạc đột ngột đụng phải một lồng ngực rắn chắc.
Tập trung nhìn vào, cặp mắt phượng quen thuộc hẹp dài kia ở ngay trước mặt nàng.
"WOC!"
Đợi nhìn rõ người tới, Thiên Lạc đột nhiên lùi lại, dựa vào tường mới nắm tai ngồi xuống, một mặt khẩn trương.
"Bạch... Bạch đại ca, đây là địa bàn của huynh sao?"
Thiên Lạc sợ đến dựng cả tóc gáy.
Nàng thề - nếu đối phương trả lời là, nàng sẽ lập tức quỳ xuống đem đồ vật trả lại.
Nhìn Thiên Lạc một bộ dạng thỏ con bị dọa sợ, Bạch Trụ đi đến trước mặt nàng, cũng níu tai cùng nàng song song ngồi xuống.
Thiên Lạc nhìn hành động quái dị của Bạch Trụ, trong đầu từ từ hiện lên một dấu chấm hỏi.
Bạch Trụ một mặt hiếu kỳ, trong mắt mang theo vài phần kích động: "Ngươi vì sao trộm xong đồ vật còn muốn níu tai ngồi xổm ở đây? Là nghi thức sao?"
Miệng Thiên Lạc giật giật.
Thần mẹ nó nghi thức!
Nhưng hành vi và ngôn ngữ của Bạch Trụ lại kích phát một ý nghĩ trong lòng Thiên Lạc.
Nàng dò hỏi: "Huynh... có phải đêm qua đã đến cung điện của ta không?"
Bạch Trụ không ngờ nàng lại biết, lộ ra một nụ cười đẹp đến vô cùng phạm quy, có chút vẻ lập công gật đầu nói: "Ân! Có người muốn giết ngươi, bị ta phát hiện!"
Thiên Lạc mắt sáng lên: "Vậy huynh bắt được hắn chưa?"
"Bắt được! Nhưng mà hắn muốn đập đồ vật làm tỉnh ngươi, ta liền đi chặn lại."
"?"
Dưới ánh mắt đầy chờ đợi của Thiên Lạc, Bạch Trụ có chút ủy khuất đếm đếm ngón tay.
"Hắn liền chạy mất."
"Vậy huynh có nhìn thấy hắn trông như thế nào không?"
"... Không có."
Nói xong, Bạch Trụ bĩu môi có chút không vui.
Ánh mắt không nhịn được liếc về phía Thiên Lạc, chỉ sợ thấy nàng tức giận.
Thiên Lạc là lần đầu tiên thấy đại lão bộ dáng này, cũng hiếu kỳ trợn to hai mắt.
Không ngờ nhân cách thứ hai của đại lão lại manh đến thế này!
Nàng luôn cảm giác người đàn ông trước mắt như có một đôi tai lông xù trên đỉnh đầu, lúc này vì chột dạ nên đã biến thành tai máy bay.
Thiên Lạc không nhịn được đưa tay vỗ nhẹ đầu hắn, khen ngợi: "Không sao đâu, huynh đã làm rất tốt. Cảm ơn huynh đã cứu ta."
Bạch Trụ ủy khuất ba ba mắt sáng lên, vui vẻ gãi đầu.
"Không gian của ngươi cũng rất lợi hại. Nếu không có ta, người kia cũng sẽ bị không gian của ngươi nuốt chửng."
Nói thì nói như thế, nhưng vẻ mặt Bạch Trụ rõ ràng vẫn cảm thấy mình lợi hại hơn một chút.
Ngay lúc hai người xem kho bạc của thủ phụ như một quán cà phê để nói chuyện phiếm, tiếng "WOC" của Thiên Lạc vừa rồi đã kinh động đến một trong những phụ tá lợi hại nhất trong nhà.
Chỉ cần vài cái chớp mắt, hắn đã bằng tốc độ nhanh nhất đi đến cửa ra vào kho bạc.
Sau khi nhìn thấy kho bạc trống không, người tới bị chấn kinh tột độ.
Nhưng ngoài chấn kinh, trong mắt lại mang theo sự tham lam.
Hắn từ từ đi đến từ cửa kho bạc, nhìn chằm chằm Thiên Lạc và người đàn ông bên cạnh nàng cười nói: "Không ngờ hoàng đế Đông Ninh Quốc còn có sở thích ăn trộm kho bạc của đại thần. Thật thú vị."
Thiên Lạc: "..."
Khinh thường.
Mãi nói chuyện phiếm với đại lão đã biến thành cún con dễ sống chung, nàng hoàn toàn quên mất nơi này vẫn là nhà thủ phụ.
Phụ tá thấy Thiên Lạc không nói gì, hắn cười nói: "Hoàng thượng, tại hạ chỉ là một người giang hồ, không thích quan tâm đến những lễ nghi phiền phức của triều đình các ngươi. Ngươi chỉ cần để lại đồ vật đã trộm, và cả bảo vật không gian chứa đồ vật, ta có thể tha cho ngươi một mạng, hơn nữa không để Đường đại nhân biết đồ vật của hắn bị mất trộm là ngươi làm."
Thiên Lạc nhìn về phía người tới, từ từ đứng lên.
Nàng không biết đối phương là cấp bậc gì, nhưng nàng cũng đã làm xong tất cả chuẩn bị trong không gian.
Nhưng mà nàng vừa chuẩn bị chiến đấu, Bạch Trụ một mặt vô hại bên cạnh lại vung tay lên.
Tên võ giả khóe môi còn mang theo nụ cười của người chiến thắng kia liền không có chút giãy giụa nào, biến thành một pho tượng băng.
Thiên Lạc trợn tròn mắt.
Đây chính là thực lực của Linh võ giả Anh Biến Kỳ trở lên sao?
Nếu nói vậy, với thực lực hiện tại của nàng, sau này nếu dị năng không gian không thể thăng cấp, nàng ở thế giới này sợ rằng sẽ là phế vật.
"Lạc Lạc, người này là Kim Đan kỳ viên mãn, ngươi có thể hấp thu linh căn của hắn để đề thăng chính mình!"
Thấy Bạch Trụ chỉ vào chỗ linh căn ở bụng đối phương, Thiên Lạc mắt sáng lên: "Ta không có linh căn cũng được sao?"
"Không gian của ngươi cũng có linh khí, cũng có thể hấp thu! Ngươi thử xem."
Ánh mắt Thiên Lạc sáng rực.
Đây thật là buồn ngủ gặp chiếu manh.
Thiên Lạc nhanh chóng đặt tay lên bụng pho tượng băng, vừa định hỏi Bạch Trụ làm thế nào mới có thể hấp thu linh căn của đối phương. Nhưng không gian lại lúc này sản sinh ra một luồng lực hấp dẫn cường đại, trực tiếp hút ra một luồng lực lượng khổng lồ từ đan điền của đối phương.
Thiên Lạc đột nhiên cảm giác được mình tai thính mắt tinh hơn rất nhiều.
Nhưng cụ thể có tiến bộ gì nàng còn cần thí nghiệm thêm mới biết được.
Khoảnh khắc tiếp theo, nàng thu pho tượng băng vào không gian.
Để phòng ngừa giật mình, nàng nắm tay Bạch Trụ nói: "Chúng ta đi nhanh thôi."
Nhìn Thiên Lạc nắm tay mình, mắt Bạch Trụ đều sáng lên.
Giống như đứa trẻ được kẹo, đặc biệt nghe lời gật đầu mạnh.
Ngay lúc Thiên Lạc chuẩn bị mang hắn cùng đi dạo không gian, cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến thành những luồng sáng.
Thiên Lạc chỉ cảm thấy một hồi choáng váng, đợi nàng phản ứng lại, kinh ngạc phát hiện mình vậy mà cũng ở trong phòng ngủ Thái Hòa điện.
!!!
"Huynh là cấp bậc gì vậy?"
Thiên Lạc không dám hỏi Bạch Trụ cao lãnh kia, nhưng lại không nhịn được tò mò hỏi Bạch Trụ ngốc manh trước mắt.
Bạch Trụ gãi đầu.
Rõ ràng câu hỏi này của Thiên Lạc làm khó hắn.
"Ta bị thương, quên rất nhiều chuyện. Nhưng cho dù như vậy ta cũng rất lợi hại! Bọn họ đều không phải là đối thủ của ta! Lạc Lạc, ngươi để ta ở lại bên cạnh ngươi đi, ta có thể bảo vệ ngươi!"
Thiên Lạc mắt sáng lên, phản ứng đầu tiên là tốt tốt tốt!
Có Bạch Trụ bug hình người này và không gian của chính mình, nàng ở thế giới này chẳng phải có thể đi ngang?
Nhưng mà nghĩ đến Bạch Trụ cao lãnh kia, Thiên Lạc lại nuốt lời đã đến khóe miệng xuống.
Nhìn thân hình và khí thế này của Bạch Trụ liền biết, người đàn ông cao lãnh kia mới là nhân cách chủ của hắn.
Bạch Trụ manh manh này, chỉ là phân ra. Nói không chừng lúc nào liền không còn nữa.
Nghĩ đến người đàn ông cao lãnh kia, bắp chân Thiên Lạc cũng có chút nhũn ra.
Nàng cười haha một tiếng, từ chối: "Này thì ngược lại không cần."
Bạch Trụ sững sờ, trong nháy mắt ủy khuất, tinh thần cũng không còn tốt như vừa rồi.
"Tại sao - ngươi không muốn để ta bảo vệ ngươi sao? Ta thật sự rất lợi hại."
"Muốn thì muốn, nhưng mà..."
Thiên Lạc nghĩ nghĩ, vẫn là đem chuyện nhân cách phân liệt nói cho nhân cách thứ hai của Bạch Trụ.
Dù sao nhân cách thứ nhất đều biết chuyện này, nhân cách thứ hai cũng nên biết chứ.
Bạch Trụ nghe xong, trong nháy mắt xù lông.
"Ta liền nói sao mỗi lần tỉnh lại đều là buổi tối, hóa ra là có một tên đáng ghét chiếm cứ thân thể của ta!"
Phẫn nộ xong, hắn nhìn về phía Thiên Lạc, một mặt chắc chắn thề: "Lạc Lạc ngươi yên tâm, ta sẽ nghĩ cách đuổi tên đáng ghét kia đi."