Cảnh Nghiêu và Cảnh Thúc đến Đông Ninh, với tư cách chủ nhà, Thiên Lạc tự nhiên phải bồi bạn.
Sau khi bãi triều, nàng dẫn Bạch Tiểu Hồ, Cảnh Nghiêu và tiểu Hắc đi ăn đồ ngon ở Trác Cẩm, rồi lại mang đồ đóng gói đến ngọn núi ngoại ô cho Cảnh Thúc, con hổ già này.
Buổi tối, Thiên Lạc lại dạy Bạch Tiểu Hồ, Cảnh Nghiêu và Cảnh Thúc chơi "mười lăm hai mươi".
Thiên Lạc vốn là một người cuồng đồ lông nhung. Nhìn Cảnh Thúc chơi "mười lăm hai mươi" với nàng, cái móng vuốt thịt mềm kia cứ khẽ mở ra rồi khép lại, nàng liền có một cảm giác không nhịn được muốn nhào tới cắn một miếng.
Kết quả là Cảnh Thúc thua liên tục, lại còn vẻ mặt ngây thơ không nhận ra. Mãi cho đến khi Thiên Lạc nói, cái vuốt của nó vẫn cứ không ngừng mở ra khép lại, mở ra rồi lại khép lại, Thiên Lạc thật sự không nhịn được, vươn hai bàn tay tội lỗi ra nắm lấy móng vuốt của Cảnh Thúc.
Khuôn mặt Cảnh Thúc đỏ bừng, chỉ là mặt nó có lông nên Thiên Lạc không nhìn thấy.
Ánh mắt nàng chăm chú vào móng vuốt lông xù, mềm mềm của Cảnh Thúc, vừa sờ vừa khen ngợi: “Thật là cái móng vuốt đáng yêu!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT