"Sau đó thế nào, sau đó thế nào?" Lương An Nhược đang nghe đến đoạn cao trào thì Cảnh Trang bỗng im bặt, đưa tay lấy hạt dẻ rang đường. Nàng đến đây từ đầu giờ Thân, phát hiện Cảnh Trang không ở bên cạnh, cũng không có trong phủ, liền hờn dỗi. Ai ngờ còn chưa kịp giận dỗi thì hắn đã trở về, còn mang theo một bao hạt dẻ rang đường nóng hổi, kể cho nàng nghe chuyện bên ngoài. Đến đoạn mánh khóe lừa bịp kia, Lương An Nhược lập tức bừng tỉnh, chẳng phải giống trò hề của đám tiểu thương kia sao, còn dám nói có vật trân quý gì đó.
"Sau đó, tự nhiên đám văn nhân mặc khách kia đồn ầm lên, biến chưởng quỹ thành kẻ gian ác. Nàng nghĩ xem, bạn bè của Trần Tráng Chinh cơ bản là có địa vị ngang nhau, ít nhiều cũng là con cháu quan lại. Tuổi còn nhỏ, kiến thức hạn hẹp, gặp chuyện bất ngờ, bị dọa sợ thì có lẽ sẽ tiêu tiền cho xong. Nhưng khi biết mình bị lừa, mà lại bị lừa bởi mánh khóe mà họ khinh thường, thì bọn họ giận đến mức nào!"
"Chưởng quỹ kia thì chắp tay vái lạy, xin lỗi rối rít, nói nhất định sẽ điều tra rõ! Nhưng ta thấy bộ dạng của chưởng quỹ không giống như đang giả vờ, có lẽ trong tiệm thật sự có kẻ không ra gì, ai mà biết được. Bọn thư sinh kia không tin. Để cảm tạ ta, họ mời ta đi uống rượu, ta lấy cớ thân thể suy yếu, không tiện ở lâu, bảo họ lần sau đến phủ tụ họp."
Cảnh Trang vốn không thích giao thiệp bên ngoài, nếu mở lời một lần, sau này sẽ không dứt ra được, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Hơn nữa hắn lo Lương An Nhược không thấy mình, sợ khi mình về thì nàng đã tỉnh, nên cố ý sai người đi mua một bao hạt dẻ rang đường lớn, dù nàng tỉnh thì cũng coi như dỗ nàng vui vẻ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT