Tô Diệp theo bản năng móc số tiền còn lại từ trong túi ra, đếm đi đếm lại mấy lần, tổng cộng chỉ còn 323 đồng sáu hào.

Bọn họ có cả thảy bảy người, trong đó còn có một người bệnh không thể ngừng thuốc. Không có chứng minh thư nên không thể xin việc. Vấn đề lớn nhất là, hơn 300 đồng tiền, ngay cả tiền thuê một phòng trọ bình dân cũng không đủ. Hơn nữa không chỉ là chỗ ở, còn có thức ăn.

Từ hôm qua tới giờ, họ đã nhịn đói suốt một ngày một đêm. Một thiếu niên nhỏ tuổi nhất bỗng dưng theo tình huống mà réo một tiếng.

“...” Cậu bé mặt mỏng, lập tức đỏ bừng. Những người khác ban đầu còn thấy tình hình khẩn cấp, giờ cũng không nhịn được bật cười.

“Không sao, đừng ngại, nhịn đói lâu thế này thì ai cũng đói bụng thôi.” Trình Hoan vừa cười, vừa an ủi cậu bé một câu.

“Đi thôi, chuyện khác tính sau, chúng ta cứ tìm chỗ trú chân rồi sau đó lo chuyện ăn uống.” Cậu đơn giản tính toán lại số tiền còn thừa, cũng đã có chút dự tính cho những sắp xếp sau này.

Chỉ là mọi chuyện cụ thể vẫn phải chờ ổn định chỗ ở rồi mới tính tiếp.

Tuy là thành phố, nhưng cũng chỉ là thành phố loại ba. Tô Diệp từng lăn lộn ở các khu phố nên Trình Hoan chỉ cần nhắc một câu là cậu đã hiểu ra, rất nhanh đã tìm được một nơi vừa rẻ vừa đủ cho nhiều người như vậy ở mà lại không quá lộ liễu.

Đó là một nhà trọ nhỏ do một ngôi nhà tự xây sửa lại. Phòng tập thể giường chung, mỗi người 20 đồng một đêm. Những người lao động nghèo vào thành phố thường sẽ chọn những nơi như thế này.

Mấy người Trình Hoan không có nhiều tiền, nên chỗ này cực kỳ thích hợp. Nhưng dù vậy, bảy người bảy giường cũng là 140 đồng. Lúc Tô Diệp đưa tiền ra, cảm giác như thể đang bị cắt từng miếng thịt.

Sau đó, Trình Hoan bảo cậu đi mua chút thức ăn đơn giản cho mọi người: mỗi người một cái bánh bao, một chút dưa muối và một bát cháo kê. Lần này, 15 đồng lại ra đi.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, số tiền của họ đã bay mất một nửa. Mà Trình Hoan cũng không còn gì có thể bán đi đổi tiền. Thuốc của Tô Thiều chỉ còn đủ dùng hôm nay, ngày mai phải làm sao? Họ sẽ ở đâu? Tô Diệp cau mày suy tính, thậm chí còn nghĩ đến chuyện đi bốc gạch ở công trường.

Thế nhưng, sau khi mọi người đã ổn định, Trình Hoan lại gọi riêng cậu ra.

“Chúng ta đi dạo phố.”

“Vâng, đúng là nên đi dạo.” Tô Diệp cũng hoàn toàn đồng ý. Đằng nào cũng phải nghĩ cách tìm việc làm trước, bằng không cả đám người lớn như vậy ngay cả chuyện ăn uống cũng thành vấn đề.

Nhưng sau một vòng tìm kiếm, lòng Tô Diệp hoàn toàn chùng xuống.

Mọi chuyện ban đầu khó khăn hơn rất nhiều so với những gì cậu nghĩ. Ngay cả công trường bốc gạch cũng không cần những người không có kinh nghiệm làm việc như cậu. Cuối cùng, khu chợ nông sản nói có thể thuê người bốc dỡ hàng, nhưng lại yêu cầu để lại bản sao chứng minh thư làm hồ sơ thuê.

Đây có thể nói là hình thức quản lý bình thường nhất, nhưng đối với Trình Hoan và đồng đội lại khó hơn lên trời.

Tô Diệp nhíu mày thật chặt. Trình Hoan cũng không nói gì, chỉ dẫn cậu đi dọc theo hai bên đường phố, phía sau còn tìm người hỏi thăm bến xe mà những người đi làm thường đến.

Cuối cùng, Trình Hoan dừng lại ở bến xe, chăm chú nhìn thời gian biểu trên bảng tuyến xe như đang suy nghĩ điều gì. Còn lòng Tô Diệp thì ngày càng nặng trĩu.

“Nếu cậu muốn vào thành, ngày mai có thể đưa những người khác đi trước, số tiền còn lại tôi sẽ đưa cậu. Còn tôi và Tô Thiều, chúng tôi sẽ tự nghĩ cách.”

Tô Diệp không phải người không biết phải trái. Dọc đường đi cậu đã nhận ra. Trình Hoan điềm tĩnh và có đầu óc, lại có tay nghề y thuật tốt, nếu tự mình rời khỏi thành phố này, trở về Yến Kinh căn bản là chuyện dễ như trở bàn tay. Còn mấy người anh em còn lại, tuy không bằng Trình Hoan, nhưng trước mắt đã không còn nguy hiểm, lại là một người ăn no cả nhà không đói bụng. Cho dù là đi xin ăn cũng có thể sống sót. Duy nhất phiền phức chỉ có cậu và Tô Thiều.

Bệnh của Tô Thiều, rốt cuộc là một gánh nặng.

Thế nhưng, Trình Hoan lại thở dài, “Trước đó tôi đã nói với cậu rồi mà? Anh có cách.”

“Nhưng…”

“Tin tôi.” Nắm lấy cổ tay Tô Diệp, Trình Hoan dẫn cậu quay trở lại mà không giải thích nhiều. Vừa đi, cậu vừa trêu chọc Tô Diệp, “Biết mặc cả không?”

“Biết.” Tô Diệp không biết phải làm sao. Cậu đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nhưng kết quả Trình Hoan lại bảo cậu tin tưởng anh. Lòng bàn tay ấm áp dần dần truyền khắp toàn thân, Tô Diệp cúi đầu, che đi đôi mắt đỏ hoe.

Nhưng Trình Hoan lại ung dung dẫn cậu vào một tiệm thuốc Bắc.

Những thứ Trình Hoan mua rất lộn xộn, nhưng mỗi loại lại không nhiều, đều là những vị thuốc mà Tô Diệp chưa từng nghe tới. Tổng cộng mua hơn hai mươi loại.

Một tiệm thuốc nhỏ ở ngoại ô như thế này rất hiếm khi có một khách hàng mua nhiều loại thuốc cùng một lúc như vậy. Hơn nữa Trình Hoan nhìn rất hiểu nghề, khi nói về dược liệu thì vô cùng chu đáo.

“Cậu học Đông y à?” Ông chủ tò mò hỏi Trình Hoan một câu.

“Coi như vậy.” Trình Hoan gật đầu, “Nhưng lần này tôi muốn làm một vụ buôn bán nhỏ. Nếu thành công, sau này lại phải làm phiền ông chủ chiếu cố cho khách quen.”

Trình Hoan cũng không giấu giếm, nói thẳng kế hoạch của mình. Cậu muốn làm ăn về dược thiện. Nếu có thể phát triển, lượng hàng nhập sau này sẽ không hề nhỏ.

Đây kỳ thật chính là một tấm “séc khống”, nhân viên bán hàng ở quầy cân thuốc cảm thấy Trình Hoan có vấn đề. Dược thiện này mấy năm trước không ít người làm. Nhưng thuốc thì là thuốc, hương vị không ngon vẫn là không ngon.

Nói mấy món canh bồi bổ đi, sau khi thêm thuốc Bắc vào, hương vị đều rất kỳ quái, nhiều người chỉ mua vì tò mò. Hơn nữa, những quán dược thiện nổi tiếng hai năm trước giờ cũng không ít nơi đã đóng cửa.

Huống chi, Trình Hoan tuổi không lớn, ăn mặc cũng rách rưới, sao có tiền để làm chuyện này?

Nghĩ vậy, trên mặt người nhân viên liền lộ ra vẻ khinh thường.

Trình Hoan thì không để tâm, nhưng ông chủ tiệm lại không vui, đợi Trình Hoan đi rồi thì gọi thẳng cậu ta vào trong.

“Cậu đối xử với khách hàng kiểu gì thế?”

“Không phải thái độ của tôi…” Người nhân viên cũng ấm ức, “Nếu họ mà làm ăn được dược thiện, tôi có thể thành tỷ phú rồi.”

“Có thể làm được hay không là chuyện của người ta! Chúng ta là tiệm thuốc, người ta đã không trả tiền hay gây sự nói thuốc không tốt à? Bất kể sang hèn đều là khách, thái độ như cậu không được!”

Người nhân viên không dám phản bác, nhưng trong lòng lại cảm thấy ông chủ nghĩ quá nhiều, quay đầu lại liền than vãn với bạn bè, “Nếu họ mà làm ăn được, tôi livestream nuốt mười cân hoàng liên sống.”

Nhưng ở một bên khác, Trình Hoan và Tô Diệp rời khỏi tiệm thuốc Bắc, đi về phía chợ nông sản. Trình Hoan còn có những nguyên liệu khác cần mua.

“Dược thiện thì phải mở cửa hàng chứ? Chúng ta làm gì có tiền thuê cửa hàng?” Tô Diệp không nhịn được lên tiếng hỏi.

Trong ấn tượng của Tô Diệp, dược thiện thường được bán trong những nhà hàng sang trọng. Hơn nữa, cái gọi là công hiệu bồi bổ sức khỏe, kỳ thật cũng rất ít người cảm thấy có hiệu quả ngay lập tức, đều cần một khoảng thời gian. Cho nên cậu rất muốn biết Trình Hoan định làm thế nào.

“Chúng ta không bán đồ ăn, chỉ bán nước canh. Cậu thấy những tiệm trà sữa di động chưa? Chúng ta cũng sẽ làm một cái tương tự.”

“Nhưng có ai mua không?” Tô Diệp cảm thấy kế hoạch của Trình Hoan có vẻ quá sức, dược thiện và trà sữa rốt cuộc không giống nhau, về hương vị thì khác biệt rất lớn. Nhưng Trình Hoan dường như đã liệu trước, quay lại mua mấy cái nồi hầm và một ít thịt gà, tim heo, còn cả cốc giấy dùng một lần. Tính đi tính lại, trong tay còn lại 60 đồng.

Thành hay bại là ở cậu ấy! Tô Diệp xách đồ, hiểu ra rằng họ đang chiến đấu đến cùng. Dù sao cũng không còn cách nào khác. Trình Hoan sau khi trở về, lại bỏ ra mười đồng để thuê một chiếc xe đẩy tay từ ông chủ nhà trọ. Sau đó, cậu bắt đầu dọn dẹp trong sân.

“Anh Trình, cái này đang làm gì vậy?”

“Anh Trình, đây là thuốc gì?”

Mấy cậu bé mười mấy tuổi, lúc này đã thoải mái hơn, cũng trở nên hoạt bát. Thấy Trình Hoan trở về liền xúm lại.

Trình Hoan cũng kiên nhẫn, trả lời từng câu hỏi. Về sau, cậu thấy mấy đứa nhỏ luôn không nhịn được nhìn chằm chằm vào thịt, liền không nén được cười.

Đồ ăn trong trường cai nghiện không ngon, vào được bao lâu thì bấy lâu không được ăn thịt. Nguyên thân chỉ ở lại một tuần, nhưng mấy người kia thì đã lâu lắm rồi không nếm được vị thịt.

Trình Hoan không nhịn được hứa hẹn, “Chờ ngày mai kiếm được tiền, anh sẽ mua thịt cho các em ăn.”

“Không cần đâu ạ, thịt để dành bán lấy tiền thì tốt hơn, chúng em còn phải mua thuốc cho anh Tô Thiều nữa! Anh Trình, chúng em giúp anh một tay.”

Mấy cậu thiếu niên này đều rất nhanh nhẹn, chốc lát mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi. Chỉ là cái xe đẩy tay có chút lúng túng.

Tô Diệp tuy không lớn tuổi, nhưng thẳng nam thì là thẳng nam, cho dù là thẳng nam nhỏ, cái gu thẩm mỹ kia cũng khó coi. Còn Trình Hoan thì hồi đại học đi thực tập đã vào quân đội, mặc quen quân phục rồi sau đó lại ra chiến trường, gu thẩm mỹ chỉ dừng lại ở mức tiện dụng là được. Thế nên cái xe đẩy tay mà Tô Diệp chuẩn bị xong, Trình Hoan tuy nhìn thấy không ổn lắm, nhưng cũng không nói được là không ổn ở chỗ nào.

Tô Diệp: Có hơi xấu xí không?

Trình Hoan: Dùng được là tốt rồi!

Thế nhưng, chủ nhà vừa đi ngang qua, thấy vậy không nhịn được cười, “Các cậu làm cho đẹp hơn một chút đi chứ! Không phải muốn làm ăn dược thiện à? Cái xe đẩy này nhìn y như xe kéo gạch, khiến người ta chẳng có chút khẩu vị nào. Trông tuổi còn trẻ, sao không tham khảo mấy cái tiệm trà sữa của mấy hot girl hot boy ấy!”

Vậy tiệm trà sữa của hot girl hot boy là gì? Mấy người Trình Hoan nhìn nhau. Trình Hoan thì thật sự không biết, trong ký ức của nguyên thân cũng không có khái niệm này. Còn mấy người kia đã ở trường cai nghiện nhiều năm, cũng có chút tách rời với xã hội, nên thực sự không rõ.

Cuối cùng chủ nhà không chịu nổi, tìm cho họ mấy tấm hình. Tô Diệp lại gần xem, trên đó toàn là màu hồng phấn, lập tức ngây người. Nhưng một cậu bé khác nhỏ tuổi hơn tên là Nguyên Ích lại cầm lấy xem một lúc rồi nói với Trình Hoan, “Anh Trình, cái này em có thể thử, nhưng cần phải có nguyên liệu.”

“Được! Em và anh Tô Diệp đi mua đi.”

Cứ thế, việc làm ăn còn chưa bắt đầu, tiền đã tiêu không ít. Mua nguyên liệu về trang trí xe đẩy tay, 60 đồng ban đầu chỉ còn lại 10 đồng, vừa đủ cho họ mỗi người một cái bánh bao vào sáng sớm mai.

“Cái này có bán được không đây!” Nhìn Nguyên Ích và mấy đứa nhỏ khác đang trang trí chiếc xe đẩy tay trong sân, lòng Tô Diệp bất an.

“Yên tâm, chắc chắn không thành vấn đề.”

“Vâng.” Thấy Trình Hoan tỏ vẻ tự tin, lòng Tô Diệp cũng kiên định hơn một chút, nhưng vẫn khó tránh khỏi lo lắng. Trình Hoan thấy cậu luôn cau mày, liền muốn trêu cậu một chút.

Đưa tay nhéo má cậu một cái, Trình Hoan nhìn Tô Diệp, “Cười lên đi, bánh pudding nhỏ sao lại cứ như ông cụ non thế!”

“!!!” Tô Diệp hiếm khi có tiếp xúc gần gũi với người khác như vậy, lập tức cứng đờ người.

Nhưng ngay sau đó, Trình Hoan lại đột nhiên ôm cậu vào lòng, vỗ vỗ lưng cậu an ủi, trịnh trọng lặp lại lời nói lúc trước, “Yên tâm đi, nhất định sẽ thành công.” Sau đó Trình Hoan buông cậu ra, quay đầu đi xem bên kia Nguyên Ích làm thế nào.

Còn Tô Diệp thì đứng tại chỗ không tự chủ được đỏ bừng tai.

Trong phòng, Tô Thiều trùng hợp tỉnh dậy, thấy phản ứng này của anh trai mình, cũng bắt đầu làm mặt quỷ. “Anh Trình ôm anh, anh có thấy hạnh phúc không?”

“Ngủ đi!” Tô Diệp giận dỗi đánh vào gáy cậu một cái, sau đó nhét cậu vào trong chăn. Nhưng ánh mắt lại không nhịn được dừng lại trên người Trình Hoan đang ở ngoài cửa.

Đây là lần đầu tiên có người chủ động ôm cậu, ngoài bố mẹ. Sao có thể không hạnh phúc được?

Một đêm trôi qua rất nhanh. Sáng sớm hôm sau, Trình Hoan mang theo Tô Diệp và Nguyên Ích đẩy xe ra cửa, ba người còn lại ở lại dọn dẹp đồ đạc và tiện thể chăm sóc Tô Thiều.

Họ tự giác dậy rất sớm, nhưng đến bến xe rồi mới phát hiện, những chỗ bán đồ ăn sáng đã kín người. Cuối cùng chỉ có thể dừng ở một góc nhỏ bên cạnh một cô bán bánh rán. Chiếc xe bánh rán kia khá lớn, che khuất luôn chiếc xe đẩy tay của họ. Thế này thì tốt rồi, không chỉ là vấn đề vị trí hẻo lánh, mà là căn bản không ai thấy được.

“Anh Trình, giờ chúng ta làm sao đây?” Nguyên Ích vô cùng lo lắng.

Nhưng Trình Hoan lại rất bình tĩnh, “Không sao, hữu xạ tự nhiên hương.”

Vừa nói, Trình Hoan vừa ném một nắm hoàng liên và khổ đinh vào mỗi chiếc nồi. Không biết nắm này cậu ném bao nhiêu, nước trong nồi còn chưa sôi mà mùi đắng cay đã lan tỏa khắp nơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play