“Con tiện nhân kia, đứng lại cho tao.”
Từ giữa trưa trông thấy Thẩm Diên cố ý làm dáng trước mặt Phó Hàn Trì, Trang Thiến Nghi hận không thể xé nát khuôn mặt của cô ta. Nhịn cả buổi, cuối cùng cũng chặn được Thẩm Diên ở con hẻm sau.
Thẩm Diên đeo cặp trên vai, vừa bước đến trước cửa tiệm net thì sau lưng vang lên tiếng Trang Thiến Nghi tức giận mắng. Thân thể cô run lên như chim sẻ sợ cành cong, đôi chân khựng lại.
Hai tên tóc vàng chuyên lang thang đầu đường xó chợ vốn thấy nhiều cảnh bắt nạt, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, ngoan ngoãn bị chèn ép, trong mắt liền lóe lên mấy phần thích thú, vừa đứng xem vừa châm điếu thuốc lá giá rẻ.
“Cũng coi như để tao nắm được cơ hội dạy dỗ mày, hả? Đừng tưởng Giang Thừa Phong đưa cho mày cái áo khoác đồng phục thì đứng về phía mày. Nói cho mày biết, sẽ chẳng ai thèm giúp mày đâu.”
Trang Thiến Nghi khoanh tay, đứng cạnh Chu Viễn. Trên gương mặt trang điểm sắc sảo, kẹo cao su trong miệng bị thổi thành một bong bóng, nổ lách tách rồi lại bị cái lưỡi cuốn trở vào.
Bộ đồng phục trên người cô ta đã bị cắt bó sát theo dáng, để lộ xương quai xanh trắng nõn cùng khe ngực, tỏa ra thứ khí thế lả lơi vượt quá tuổi học trò.
Ngón tay Thẩm Diên siết chặt quai cặp, từng khớp tay run rẩy. Đôi mắt như thủy tinh vỡ vụn, ánh lên sự sợ hãi sâu thẳm.
Trang Thiến Nghi nhếch môi cười dữ tợn, từng bước tiến sát lại gần.
Thẩm Diên sợ hãi đến mức lùi dần, cuối cùng ném phắt cặp xuống đất, quay người bỏ chạy.
“Con khốn này dám chạy, đuổi theo mau!”
Trang Thiến Nghi nghiến chặt răng, hất đầu nhổ một bãi nước bọt, rồi dẫn người đuổi theo hướng Thẩm Diên biến mất.
Tiếng chân hỗn loạn dần xa.
“Đại… đại ca.”
Tên tóc vàng ngồi xổm trước cửa tiệm net, huých nhẹ người anh em bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào kẹo cao su dính trên mặt ông anh đầu lĩnh.
Hắn run rẩy gỡ xuống miếng kẹo bị gió thổi khô cứng lại.
“Con nhỏ kia chắc là mù mắt nên mới không thấy được… thôi mình đừng chấp nó.”
Dĩ nhiên câu cuối hắn không dám nói ra.
Lão đại từng lăn lộn xã hội bao năm, ở vùng này ai gặp cũng phải gọi một tiếng “anh”. Từ bao giờ lại phải chịu cái nhục này?
Cảm giác dính nhớp trên mặt khiến lão cau chặt mày, nổi gân xanh. Hắn lôi trong túi ra chiếc iPhone XR, đã dán vỏ giả thành iPhone 13.
“Cường Tử, gọi mấy thằng đến tiệm net Tân Dư, anh cần tụi nó gấp.”
…..
Để tiện chạy, Thẩm Diên cởi phăng áo khoác đồng phục, nắm chặt trong tay, liều mạng lao về phía trước. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn đỏ bừng lên vì vận sức.
Phía sau vẫn còn văng vẳng tiếng chửi rủa, nhưng cô không dám ngừng lại lấy một giây, chỉ cúi đầu cắn răng mà chạy.
Bất chợt, cánh tay bị ai đó kéo mạnh, cả người mất thăng bằng ngã ngửa ra sau.
“A!”
Tấm lưng va phải một lồng ngực rắn chắc. Cùng lúc, một mùi hương hoa sơn chi quen thuộc len vào mũi.
“Chạy cái gì thế?”
Một giọng nam trầm thấp, lạnh nhạt vang lên ngay trên đỉnh đầu.
Con mồi cuối cùng cũng sập bẫy…
Khóe môi Thẩm Diên hơi cong lên, rồi sững sờ ngẩng mặt, đôi mắt mở to, như không dám tin.
“Sa… sao lại là cậu?”
Bị vẻ đáng yêu bất ngờ của cô làm cho bật cười, Phó Hàn Trì không kìm được mà cong nhẹ khóe môi.
“Thế nào, lại không thể là tôi sao?”
Thẩm Diên chưa kịp đáp, đôi mày đẹp của Phó Hàn Trì đã khẽ nhíu lại, ánh mắt sâu thẳm lướt một lượt từ đầu đến chân cô.
Chiếc cặp như thể mọc cánh mà bay mất, quần lam giáo dính chi chít vết bẩn, ngay cả đuôi ngựa buộc giữa trưa giờ phút này cũng rối tung, cả người nhìn qua chật vật đến cực điểm.
Phó Hàn Trì lạnh giọng hỏi lại:
“Có ai bắt nạt cô à?”
Lời nói chạm trúng nỗi tủi thân nhất, Thẩm Diên xấu hổ cúi gằm mặt, môi dưới bị cắn chặt đến suýt bật máu.
“Trả lời.”
Giọng Phó Hàn Trì rõ ràng mang theo sự không vui, bàn tay siết chặt cánh tay Thẩm Diên, cả người phủ đầy khí tức âm u.
Thẩm Diên đau đến nhíu mày, hốc mắt đỏ lên, nhưng vẫn cố chấp lắc đầu, nghẹn ngào phủ nhận:
“Không... Không có.”
Phó Hàn Trì bật cười vì giận, đầu lưỡi khẽ đẩy hàm dưới:
“Nói.”
Thẩm Diên vẫn im lặng, chỉ biết cúi đầu ủ rũ, vòng eo mảnh khảnh khẽ co lại, bàn tay trắng nhỏ siết chặt vạt áo, hằn ra dấu nhăn nhíu.
Chờ mãi không được, Phó Hàn Trì mất kiên nhẫn, buông tay, cúi xuống chậm rãi tiến gần.
Anh rất cao, cao hơn Thẩm Diên một cái đầu.
Thẩm Diên chỉ thấy bóng anh phủ trùm xuống, hơi thở mạnh mẽ không cho phép kháng cự.
“Ngẩng đầu.”
Khi bốn mắt chạm nhau, Phó Hàn Trì sững sờ tại chỗ.
Khuôn mặt Thẩm Diên tái nhợt, môi dưới bị cắn đến rớm máu, chỉ có đôi mắt kia đỏ hồng, xinh đẹp lạ thường.
Nước mắt đọng nơi khóe mắt, cuối cùng cũng rơi xuống.
Nỗi ủy khuất và sợ hãi như bị gió thổi tung, ào ạt tràn ra như lũ vỡ bờ.
Thẩm Diên nức nở khe khẽ, bờ vai run rẩy không thể khống chế.
Thân thể Phó Hàn Trì cứng đờ, anh cúi xuống, đối diện với đôi mắt ấy, rồi đưa tay, đầu ngón tay khẽ lau đi giọt lệ.
Sự ấm áp nơi ngón tay truyền đến tận đáy lòng.
Phó Hàn Trì mím môi, ngón tay co lại, ánh mắt dừng ở đỉnh đầu mềm mại của cô gái nhỏ.
Cuối cùng, anh vẫn không chạm xuống nữa.
Tiếng nức nở nghẹn ngào của Thẩm Diên như chiếc búa nhỏ gõ mạnh vào lồng ngực anh.
Đôi mắt dài hẹp của Phó Hàn Trì tối sầm lại.
Anh cởi áo khoác denim, phủ lên đầu Thẩm Diên.
Tầm mắt mờ mịt bỗng tối đen, áo khoác tràn ngập hơi thở của thiếu niên, ngăn cách mọi nguy hiểm bên ngoài.
“Chờ.”
Ném lại hai chữ ngắn gọn, Phó Hàn Trì xoay người rời đi.
Thẩm Diên rụt rè nhấc góc áo khoác, nhìn bóng lưng cao gầy của anh, chớp chớp mắt.
“Vượng Tử, làm sao bây giờ... tôi hình như rung động thật rồi...”
Tuy rằng sợ hãi là giả vờ, ủy khuất là giả vờ, nhưng được người bảo vệ như thế lại chân thật đến lạ thường.
【 Ôi, đẹp trai quá, đừng nói cô , ngay cả tôi cũng phải lòng mất rồi. 】
“Nếu sau này, tôi không nỡ chia tay với anh ấy thì phải làm sao đây...”
【 Thì cô chết chắc. 】
Thẩm Diên: …….
“Lúc trước cậu không nói với tôi.”
【 Giờ thì cô biết rồi đó. 】
Thẩm Diên rụt rè hỏi: “Có thể hoàn vé không?”
【 Ha ha, tất nhiên là... Không. 】
Dứt lời, Vượng Tử trực tiếp cắt đứt liên lạc.
Thẩm Diên bĩu môi, suýt khóc...
Phó Hàn Trì không để cô phải chờ lâu, chừng hơn mười phút sau, anh trở lại cùng chiếc cặp sách.
Thẩm Diên ngước mắt nhìn anh từ trên xuống dưới, quần áo vẫn phẳng phiu, tóc không rối, chẳng giống vừa trải qua một trận đánh nhau.
Cảm nhận ánh mắt của cô, Phó Hàn Trì khẽ cong môi, đưa cặp sách sang.
Thẩm Diên nhận lấy, khẽ hỏi nhỏ:
“cậu ... cậu không sao chứ?”
“Sao vậy, lo cho tôi à?”
Phó Hàn Trì lại khôi phục dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Lo lắng...
Thẩm Diên theo bản năng phản bác:
“Không có.”
Câu “không có” bật ra gọn ghẽ dứt khoát, như thể bị chạm đúng tâm tư mà lại cố sức phủi sạch.
“Lần này không lắp bắp à?”
Mày ngài khẽ nhíu lại, Thẩm Diên vội nhỏ giọng phản bác:
“tôi... tôi không phải hay nói lắp, tôi chỉ là hồi hộp thôi...”