Tĩnh Trinh khoác tay Bùi Giản, vén rèm châu bước vào trong, khẽ hỏi: “Chuyện lần này, chàng không trách thiếp sao?”
“Hửm? Ta có gì cần trách nàng chứ? Yến Nguyên Chiêu chẳng phải vẫn bình an vô sự đó sao, thế chẳng phải là tốt rồi ư?” Bùi Giản mỉm cười đáp.
Tĩnh Trinh bất đắc dĩ nhìn hắn: “Là do thiếp tự ý làm càn, lại lơ là khinh suất, bằng không đã chẳng để Yến Nguyên Chiêu lặng lẽ đến được Khánh Châu, còn tra ra đến chỗ Sầm đại nhân.”
Bùi Giản xoa tay nàng, dịu dàng trấn an: “Từ lúc hoàng đế hạ chỉ phái Yến Nguyên Chiêu đến Hà Đông, ta đã biết chuyện Khánh Châu không thể giấu được nữa rồi. Yến Nguyên Chiêu là người nào chứ, triều văn võ trăm quan, chỉ mình hắn tận tụy vì công. Đã mang mệnh vua tra xét binh khí xưởng Khánh Châu, thì dù thế nào cũng sẽ đến tận nơi điều tra cho rõ ràng. Người khôn có lúc cũng sơ suất, dẫu Sầm thúc có chu toàn đến đâu, cũng khó tránh để lại sơ hở. Yến Nguyên Chiêu lần theo sơ hở mà tra, tra tới Sầm thúc, tra tới Thiết Cốt, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”
“Cho nên ngay từ đầu ta đã chỉ nghĩ tới việc kéo dài thời gian, nước cờ Thiết Cốt, ta đã sớm xem như bỏ rồi. Tranh thủ lúc Yến Nguyên Chiêu còn chưa lần ra ta, lợi dụng Thái tử khởi sự mới là thượng sách.”
Ánh mắt Tĩnh Trinh trầm ngâm: “Bây giờ đã nói Thiết Cốt vô dụng, liệu có quá sớm không? Sầm đại nhân tuyệt đối không thể khai ra chuyện giao dịch cụ thể giữa chúng ta và Thiết Cốt, Yến Nguyên Chiêu chắc vẫn còn chưa tỏ tường gì đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT