Ôn dịch, một sự tồn tại khiến người ta sợ hãi bất kể là ở thế giới loài người hay thế giới Thần Giáng Lâm.
Chất lỏng đặc sệt, vô tri vô giác, đen pha tím lăn từ đầu hành lang kia đến, ăn mòn mọi vật trên đường đi. Ngay cả giấy dán tường có hoa văn phức tạp cũng bị phá hủy tan tác.
Nhưng với bộ não đơn giản của nó, có lẽ nó không thể nghĩ ra rằng, sẽ có một con người đứng ngay trung tâm cơn lốc, khi nó chậm rãi đến gần, vẫn đứng thẳng tại chỗ không hề sợ hãi, tay cầm trường kiếm, dáng người cao lớn, giống như một cây tùng bách không ngã.
Rõ ràng chỉ là một thanh trường kiếm bình thường không thể bình thường hơn, thậm chí không có bất cứ tạo hình hoa lệ hay độc đáo nào, giống như một mũi kiếm bình thường được thợ rèn làm ra một cách tùy tiện, nhưng cố tình lại được chủ nhân chém ra một luồng ánh sáng độc nhất vô nhị trên thế gian.
Ánh sáng xanh lam trong mắt Bùi Túc càng thêm chói mắt. Nó gần như có thể sánh được với ánh sáng xanh lam tự có trên người hệ thống. Nó khiến Trình Lê cảm thấy quen thuộc một cách ngoài ý muốn, đồng thời cũng bao phủ nốt chút đặc tính loài người cuối cùng của Bùi Túc.
Giờ phút này, Bùi Túc không còn giống một con người nữa. Ngược lại, anh ta so với Trình Lê còn giống với vật kết hợp hoàn hảo giữa quái vật và người mà hệ thống mong muốn hơn.
Trường kiếm nhẹ nhàng vung lên. Kiếm phong chạm vào Ôn dịch cách đó vài mét, tách khối chất lỏng sệt ra làm hai. Khi chúng nó giãy giụa muốn tái hợp, khí lạnh từ mép chúng nó chậm rãi xâm lấn, ngăn cách khả năng chúng nó gặp lại nhau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT