“Khó héo.”
Lưu Lệ Lệ cảm thấy đầu óc choáng váng, thế giới trước mắt như cư phòng tô rồi thu nhỏ. Căn phòng thuê chật hẹp càng lúc càng trở nên ngột ngạt, chiếc đèn trần bị đâu có đôi lên phát ra tiếng điện xẹt xẹt, rồi “đoàng” một tiếng nổ tung. Đó an trên bàn bát đầu mờ mờ, rồi vẩn veo. Thính giác của cô trở nên nhạy bén, những âm thanh nho nhỏ trong tai phải chú ý làm mọi nghe được thì nay lại rõ ràng như đang ở sát bên tai.
Cô nghe thấy tiếng bố mẹ cần họ bên cạnh đang cằn nhằn đứa con, nghe thấy tiếng cô người già chân lao cau thang, có làm vang dộng để bật sáng đèn hành lang nhưng thật ra cái đèn đó đã hỏng máy hòm nay rồi. Môi ngày cô đều phải mò mẫm trong bóng tối, vịn vào tay vịn cau thang mà về nhà.
Cuộc sống thế này, rốt cuộc có gì chưa gì? Thà biến thành một cái cây còn hơn.
Lí ra thì không cần phải di chuyển, không cần phải ra ngoài, không cần phải giao tiếp, không cần phải đi làm. Cứ đội vô tràn nhà này là có thể tắm nắng, đón mưa... ánh sáng... tự do... không khí, tất cả đều sẽ là của riêng mình.
Trong lúc ý thức mơ hồ, Lưu Lệ Lệ nghe thấy ngoài cửa có tiếng một người đàn ông vang lên. Giọng nói ấy rất ấm áp, cũng rất tràn đầy sức sống.
Người đó nói: “Chào chị, là chị cần mở khóa phải không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT