Những lời này khiến Thẩm Tưu Tầm lo lắng bồn chồn: Thưa ngài hệ thống, hành tinh này chỉ có một mục tiêu có thể công lược thôi sao?
Sự khác biệt giữa A và B này trông có vẻ rất phiền phức.
[Tính đến thời điểm hiện tại, đúng vậy.]
“……”
Thẩm Tưu Tầm bắt đầu nghĩ đến khả năng trốn đi hành tinh khác — chưa nói đến việc liệu cậu có trốn được hay không, bản thân việc bỏ trốn đã là một kế hoạch cần chuẩn bị từ lâu, và ngay cả khi cậu trốn thành công thì bộ đếm ngược kia vẫn có thể gϊếŧ chết cậu.
"..." Thẩm Tưu Tầm tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Cả hai làm việc đều nhanh nhẹn, trong lúc đó vị quản lý mặc vest thắt cà vạt có đến kiểm tra một lần, nhưng vì bận công việc nên chỉ liếc nhìn rồi đi. Thẩm Tưu Tầm luôn cảm thấy ánh mắt người đó dừng lại trên người mình khá lâu.
Đến khi kiểm kê gần xong lô hàng này, Thẩm Tưu Tầm đã đói đến mức hoa mắt chóng mặt, sắc mặt tái nhợt như ma.
Ngải Lệ cầm danh sách hàng hóa đi ngang qua cậu, giơ tay dùng đầu bút gõ gõ vào chiếc tủ bên dưới bàn sắt.
Thẩm Tưu Tầm mắt lờ đờ theo tiếng động cúi đầu, rồi móc vào vòng kim loại kéo tủ ra, hai ống dưỡng chất màu xanh nhạt lăn ra, mắt cậu hơi mở to: cậu cảm thấy mình lại có thể sống tiếp rồi.
Thẩm Tưu Tầm tu một hơi cạn ống dưỡng chất, vị đắng lan tràn trong miệng khiến cậu nhăn mặt.
Lúc này, nhân vật chính trong cuộc trò chuyện bỗng xuất hiện, hắn vẫn mặc chiếc áo ba lỗ như lúc ở nhà trọ, dưới là một chiếc quần công nhân, vai phải vác ba thùng gỗ lớn, tay trái còn xách một thùng, nghiêng người đi vào từ cửa, không biểu cảm đặt thùng gỗ xuống, rồi dùng khăn quàng trên cổ lau mồ hôi, vác những thùng gỗ mà Ngải Lệ và Thẩm Tưu Tầm đã kiểm kê xong ra cửa, cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần cho đến khi toàn bộ thùng gỗ trong phòng được thay mới.
Ngải Lệ cầm một xấp danh sách đi ra ngoài.
Thẩm Tưu Tầm đang kiểm tra bản sao danh sách thuốc, tính xong mới có thời gian ngước lên liếc nhìn hắn. Hứa Tri Viễn có đường nét gương mặt sắc sảo, xương mày cao mũi thẳng, rất phù hợp với hình ảnh mà Ngải Lệ vừa mô tả.
Cậu hơi bất lực, cảm thấy mình thực sự chẳng còn mấy ngày để sống nữa.
Làm xong việc nhưng người đàn ông không rời đi ngay, tay cầm thứ gì đó, bàn tay với những khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng gõ lên bàn sắt.
Bóng tối phủ xuống, Thẩm Tưu Tầm đang thẫn thờ ngước đầu lên đầy nghi hoặc, ánh mắt vô tình chạm phải đôi mắt xanh lá kia, lạnh lùng đến mức không chút cảm xúc, lạnh đến nỗi có thể làm người ta đông cứng.
Nhưng không sao, Thẩm Tưu Tầm có đôi mắt cá chết, không sợ đông cứng.
Thẩm Tưu Tầm phát hiện vết thương trên vai hắn, có lẽ là do vác thùng gỗ làm xước da, vết thương cũ chưa lành đã thêm vết mới, máu đỏ sẫm chảy xuống, thấm vào chiếc khăn lau mồ hôi.
Thẩm Tưu Tầm nhíu mày: “Nhìn cái gì mà nhìn, vết thương nhỏ này có chết được đâu.”
“...”
Ánh mắt lạnh lẽo của Hứa Tri Viễn lướt qua gò má cậu, khóe môi hắn căng chặt.
Hắn chỉ nhìn cậu như vậy, với một vẻ dò xét. Thẩm Tưu Tầm chậm rãi chớp mắt, dưới sự thúc giục không ngừng của hệ thống trong đầu, cậu miễn cưỡng vươn tay mò mẫm lấy một lọ thuốc cầm máu từ kệ bên cạnh, rồi kẹp đầu nhọn của ống thủy tinh giữa hai ngón tay, đưa qua cho hắn.
Thuốc cầm máu có màu xanh lục đậm, làm nổi bật những đầu ngón tay trắng đến chói mắt của cậu, móng tay tròn trịa, được cắt tỉa rất gọn gàng.
Hoàn toàn trái ngược với bàn tay kia của cậu.
Người đàn ông nhướng mày, vươn tay đón lấy thuốc cầm máu, đầu ngón tay chạm nhau - một nóng một lạnh. Hắn giơ tay lắc lắc ống thủy tinh, tâm trạng có vẻ không tệ khi khẽ cong khóe môi, giọng nói lười biếng: “Cảm ơn nhé.”
Hứa Tri Viễn liếc nhìn thuốc cầm máu, rồi lại liếc nhìn người đối diện, cho nó vào túi áo rồi quay người rời đi.
Ngải Lệ đi vào từ phía sau, hai người lại lặng lẽ bắt đầu kiểm kê lô hàng tiếp theo.
Trong tầng hầm không phân biệt được ngày đêm, Thẩm Tưu Tầm chỉ cảm thấy nhiệt độ dường như đã giảm xuống đáng kể, nhưng vẫn chưa đến mức không thể chịu đựng được.
Cuối cùng họ cũng hoàn thành việc kiểm kê lô hàng cuối cùng, toàn thân Thẩm Tưu Tầm đau nhức như bị nghiền nát.
Trước khi tan ca, Ngải Lệ gọi cậu lại.
“Tiền thuốc cầm máu cần được ghi sổ, sẽ trừ vào lương của cậu.”
“???”
Và thế là Thẩm Tưu Tầm đã đóng góp ba ngày tiền ăn cho cái mục tiêu công lược chết tiệt kia: Tôi hận.
Ngải Lệ khóa cửa cẩn thận, đôi mắt nâu của cô trong ánh đèn trắng bệch nhìn cậu trầm lặng: “Hy vọng cậu đừng đi vào vết xe đổ của anh ta.”
Thẩm Tưu Tầm không nói gì, đầu óc cậu đã hoàn toàn đơ cứng dưới cú sốc làm việc không công.
Hai người chia tay nhau ở cửa hiệu thuốc, bên ngoài trời đã tối đen như mực, nhiệt độ thấp đến đáng sợ, trên đường chỉ có tiếng gió gào thét thổi qua, như tiếng gầm rú của dã thú.
Thẩm Tưu Tầm, người vừa làm việc cả ngày với món nợ, lê tấm thân đau nhức trở về căn phòng thuê nhỏ bé của mình, rồi đổ sụp xuống giường.
“Sống thật mệt mỏi quá, hệ thống ơi.”
[Đừng mệt.]
“...Bá đạo quá, tôi sắp yêu cậu mất rồi đấy.”
Cậu nằm không yên, đến mười giờ rưỡi, Thẩm Tưu Tầm quyết định dậy tắm rửa, tiền nước được trả theo tháng, không tắm thì phí.
Vừa tắm xong đi ra thì gặp ngay Hứa Tri Viễn trở về, hắn khoác chiếc khăn trên vai lên chiếc ghế mà mình đã ngồi vào buổi trưa, vết thương trên vai đã kết vảy, trong tay cầm một gói đồ được buộc lại một cách vội vã.
Thẩm Tưu Tầm bĩu môi: Thuốc cầm máu mua bằng ba ngày tiền ăn của cậu quả nhiên là đáng tiền.
Đối phương nhìn cậu một lúc, rồi bước tới đưa gói đồ cho cậu.
"?" Thẩm Tưu Tầm ngập ngừng đón lấy, mở tấm vải ra, thấy bên trong là ba ống chất lỏng: đó là dưỡng chất cao cấp, nghe nói khác hẳn loại cấp thấp, uống vào có vị ngọt.
Cho cậu sao?
Trao xong gói đồ, hai người đồng thời chia tay, Hứa Tri Viễn quay về phòng lấy quần áo thay, còn Thẩm Tưu Tầm thì mặt lạnh tanh bước về phòng mình, người quấn kín mít nhưng đầu thì đang nhỏ nước, lạnh kinh khủng.
[Yêu cầu ký chủ tích cực hoàn thành nhiệm vụ.]
Động tác đóng cửa bỗng khựng lại, Thẩm Tưu Tầm một tay lau đầu, những lọn tóc ẩm ướt dính vào bên cổ, như những cọng rong biển mảnh mai vươn mình dưới mặt băng, những giọt nước theo cổ chảy xuống đọng lại trong hõm xương quai xanh, phủ lên làn da trắng ngần một tầng ánh nước mỏng manh.
Cậu đắn đo một lúc, rồi ngẩng đầu gọi người đàn ông bên ngoài, giọng cố tỏ ra bình tĩnh: “Này, chiều kia anh có rảnh không? Tôi mời anh ăn cơm.”
Hứa Tri Viễn quay đầu lại, ánh mắt lướt qua bờ vai trắng ngần của cậu, đáy mắt hơi sẫm lại.
Hắn suy nghĩ một lát, khẽ cong khóe miệng, đuôi mắt dài hơi nhướng lên, trong đôi mắt màu xanh lá cỏ thoáng vụt qua một tia sáng, giọng hời hợt: “Được thôi.”
Giọng điệu này thật đáng đánh.
Thẩm Tưu Tầm kín đáo đảo mắt, rồi lại bắt đầu lo lắng: Hai thằng nghèo kiết xác hẹn hò kiểu gì?
Hẹn nhau đi ăn xin trên phố à?
“Có thể chi trả một chút phí hẹn hò không cưng?”
[Vi phạm quy định, không thể thực hiện.]
Dù sao thì chuyện đến cầu phải thẳng thôi.
Thẩm Tưu Tầm tỉ mỉ hỏi han Ngải Lệ về các ưu đãi thực phẩm trong khu vực.
Trên hành tinh cấp thấp này, rau củ và thịt tươi rất khan hiếm, phần lớn những người như họ hằng ngày chỉ có thể uống dưỡng chất cấp thấp nhất, thỉnh thoảng mới mua được ít đồ hộp, dưa muối gì đó để cải thiện bữa ăn.
Ngải Lệ cho cậu biết, thế giới này cũng có thứ tương tự như "ưu đãi combo", cô ân cần lấy quang não của mình ra chỉ cho cậu cách săn mã giảm giá.
Thẩm Tưu Tầm đang tính toán làm sao để mời Hứa Tri Viễn ăn cơm, thế này chẳng phải đúng lúc ngủ gật lại có người mang gối đến sao!
May mắn là mã giảm giá của cậu đã tăng lên một con số không tồi, quả là như có thần trợ giúp!
Ngày nào cũng uống dưỡng chất khiến cậu cứ có cảm giác trống rỗng trong bụng... Tất nhiên, sau khi mua đồ ăn thì số dư tài khoản của cậu cũng chịu một đòn chí mạng.
Cậu kiểm tra lại, sau khi trả tiền cho thuốc cầm máu lần trước và bữa combo hôm nay, số dư đã gần như cạn kiệt.
May mà cậu có thể mỗi ngày lấy được một chút dưỡng chất ở hiệu thuốc chui kia, ít ra không đến nỗi chết đói, sống được là tốt rồi.
Tổng cộng có hai món: ớt xanh xào thịt và khoai tây xào thịt. Thẩm Tưu Tầm nếm thử một chút, ớt xanh và khoai tây cứng như đá, thịt như thể là tổng hợp, không thể phân biệt được từ động vật nào mà ra.
Thưởng thức một lúc, cậu lặng lẽ nhét những miếng thịt ngon xuống dưới đáy hộp cơm trắng của mình: Hứa Tri Viễn trông có vẻ ăn nhiều lắm, phòng bị trước kẻo chính mình bị thiệt.
Trong lúc đó, cậu nghe thấy vài người mua hàng khác đang trò chuyện khẽ khàng, chủ đề về "gã mắt xanh lá A kia" lập tức thu hút sự chú ý của Thẩm Tưu Tầm.
“Mấy ngày trước Hoàng Mao và đồng bọn không phải đi gây sự với gã mắt xanh lá đó sao? Cuối cùng trở về với tay chân què quặt, tôi lẻn đi xem... vết đứt trên cánh tay nát bét không ra hình thù gì, như thể bị ai đó xé rách một cách sống sượng vậy.”
“Sao lại nghĩ quẩn đi gây sự với hắn chứ, trước đó mấy thằng Dương Tử ở Đồi Cát Vàng chết không một tiếng động, chẳng phải là...”
“Nghe nói Tiểu Hồng ở kho hàng chỉ vì trừng mắt nhìn hắn một cái, ngày hôm sau đã mất luôn đôi mắt rồi còn gì?”
“Nghe đồn hắn ta trước đây là cướp tinh không, tay dính máu mấy mạng người...”
Giọng nói của mấy người bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ.
Thẩm Tưu Tầm im lặng nhìn gói đồ ăn trong tay, tâm trạng như tro tàn, cẩn thận đóng gói đồ ăn lại, cho vào túi nhựa đen kín, rồi kéo khăn quàng lên và nhanh chóng bước về nhà: thời gian hẹn với Hứa Tri Viễn sắp đến rồi!
Khi hoàng hôn buông xuống, mặt trời từ từ lặn sau tầng mây dày đặc, nhiệt độ sẽ giảm xuống chóng mặt như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc.
Băng qua con hẻm nhỏ, rồi leo lên cầu thang tối om om, tầm nhìn từ cầu thang dần hiện ra cảnh tượng trước cửa. Trong hành lang tối tăm, một bóng người đang tựa nửa người vào tường, ánh sáng mờ ảo càng làm nổi bật những đường nét sắc cạnh trên gương mặt nghiêng của hắn.
Thẩm Tưu Tầm lặng lẽ lùi lại một chút, phải nhìn kỹ một lượt mới có thể xác nhận đó không phải kẻ xấu, mà chính là đối tượng tiếp cận đang chờ xác nhận của cậu.
Đêm hôm khuya khoắt chặn ở cửa là có ý gì?
Làm thần giữ cửa?
Khi thấy Thẩm Tưu Tầm đi đến, người tựa vào tường mới chậm rãi đứng thẳng dậy, hai tay đút túi, đôi mắt màu xanh lá ẩn mình trong đêm đen, khẽ nhướng mí mắt nhìn Beta từng bước leo lên cầu thang. Khi hắn nhận ra sự chú ý của mình, lại chớp mắt đưa tầm nhìn sang nơi khác.
Thẩm Tưu Tầm bất giác nhớ đến câu nói của Ngải Lệ "rất có thể là tội phạm bị truy nã liên tinh", khiến cậu nổi da gà khắp người.
Hai người đứng trước cửa nhìn nhau không nói gì.
Sau một thoáng im lặng kỳ quặc, Thẩm Tưu Tầm lén nhìn hắn một cái, khăn quàng che khuất nửa mặt dưới, chỉ khi ngẩng đầu lên, mấy lọn tóc mái mới hơi tản ra, để lộ đôi đồng tử đen láy:
“Anh... không phải là, không mang chìa khóa đấy chứ.”
Hứa Tri Viễn thờ ơ ừ một tiếng, ngẩng đầu quan sát trần nhà, đứng một bên tự tại vô cùng, chờ đợi cậu mở cửa.
"..." Thẩm Tưu Tầm kín đáo đảo mắt.
Hứa Tri Viễn cúi đầu nhìn cậu, hơi nhíu mày: “Cậu cũng không mang à?”
Thẩm Tưu Tầm giơ hai tay ra, ánh mắt bình thản làm người ta nhìn ra đôi chút vô tội.
“Hai đứa không não ở chung với nhau quả nhiên chẳng làm nên trò trống gì.”
Hứa Tri Viễn liếc cậu một cái, nhíu mày nhìn ổ khóa.
Giờ làm thế nào đây, chủ nhà căn phòng này không biết đang làm việc ở nhà máy nào, không lẽ còn có thể trèo qua cửa sổ từ bên ngoài vào được sao.
"Có chìa khóa dự phòng không?" Thẩm Tưu Tầm xoa xoa mũi.
Hứa Tri Viễn lắc đầu, nhìn bàn tay gần trong gang tấc, cảm thấy bàn tay của Beta này cũng khá đẹp.
[Đối phương hiện giờ chắc chắn rất bực bội, cậu có thể nhẹ nhàng dẫn dắt anh ấy.]
Thẩm Tưu Tầm lại muốn đảo mắt, nhưng cậu kìm lại, đưa tay vào túi lục lọi một hồi, tìm thấy thứ mình muốn:
“Cầu người không bằng cầu mình, thống thống à.”
Hệ thống do dự nhìn cánh tay và chân gầy gò của Thẩm Tưu Tầm: [Cậu định đạp cửa?]
Thẩm Tưu Tầm thầm nhủ với hệ thống: Coi thường ai thế hả.
Cậu đưa tay ra hiệu cho Hứa Tri Viễn cầm lấy túi nhựa, dây túi thít vào khớp ngón tay cậu, để lại một vết hằn màu hồng nhạt.
Hứa Tri Viễn chăm chú nhìn những đầu ngón tay trắng trẻo kia, vô thức xoa xoa ngón tay mình, một lúc sau, mới miễn cưỡng giơ một ngón tay ra xách đồ đi, vết hằn nhỏ đó in vào tâm trí hắn.
Chỉ thấy Thẩm Tưu Tầm không biết lấy từ đâu ra một sợi dây thép, rồi cắm vào lỗ khóa, hơi nghiêng đầu, tóc mái hơi tách ra một bên, mơ hồ để lộ làn da trắng bệch không chút máu, và đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ, hàng mi dày đặc đổ bóng đen xuống mí mắt, tạo nên một vẻ thanh khiết an nhiên đặc biệt.
Chỉ thấy đồng tử đen như có thể phản chiếu hình ảnh ổ khóa khẽ động đậy, rồi bất chợt "cạch" một tiếng, cửa đã mở.
"Hãy ngã gục trước vẻ đẹp tuyệt vời của tôi đi, thống nhóc." Thẩm Tưu Tầm nhét dây thép vào túi, rồi đưa tay đẩy cửa ra.
[.]
Hứa Tri Viễn liếc nhìn ổ khóa, ánh mắt rồi vô thức dừng lại trên chiếc túi đựng dây thép của Thẩm Tưu Tầm, đôi đồng tử xanh biếc như cỏ xuân hiếm hoi lộ ra chút tò mò.
Thẩm Tưu Tầm đưa tay nhận lại túi nhựa, bắt gặp ánh mắt của hắn: “Chưa từng thấy ai cạy khóa à?”
Đầu ngón tay lạnh giá của cậu lướt qua đầu ngón tay người đàn ông, tựa như một chiếc lá phong mát lạnh từ xa bay đến trong ngày thu se lạnh.
Hứa Tri Viễn vô thức nắm chặt bàn tay, giữ lấy chút hơi lạnh đó trong lòng bàn tay, vành tai hơi nóng lên.
Khi hoàn hồn, gương mặt hắn lộ vẻ hơi hung dữ, mí mắt khẽ nhướng lên nhìn trần nhà: “Ai thèm biết.”
Đường nét trên gương mặt hắn sắc sảo đầy công kích, một cử chỉ nhỏ thế thôi mà cũng toát ra vẻ châm biếm.
Hứa Tri Viễn cảm thấy lòng ngứa ngáy, trong đầu không ngừng hiện lên gương mặt trắng thanh tĩnh vừa rồi, mải mê suy nghĩ vẩn vơ, quay đầu lại thì thấy đối phương đã ngồi xuống ghế.
"..." Sao lại thiếu thành ý thế.
Thẩm Tưu Tầm chẳng hề biết bao nhiêu hoạt động tâm lý phức tạp của hắn, với cậu, ăn uống vẫn quan trọng hơn. Ở thế giới không có lò vi sóng này, cậu phải đối xử tốt với cái dạ dày của mình một chút.
Trong phòng ấm hơn bên ngoài rất nhiều, Thẩm Tưu Tầm cởi khăn quàng ra, để lộ phần cổ ẩn hiện dưới cổ áo khoác, toàn thân cậu như cùng một màu, trắng bệch đến hoàn mỹ.