Sân thượng im phăng phắc, như có sương giá đang kết tụ trong không khí. Hoắc Ngang khó khăn lắm mới tắt được chuông, nhưng vị trí của y đã bị phát hiện, một bác gái đứng thẳng dậy, chỉ về phía y thét lên, tất cả những người khác xông tới như ong vỡ tổ. Hoắc Ngang mặc kệ Cận Phi Trạch đang ở đâu, ngoái đầu bỏ chạy thục mạng.
Sau khi y chạy mất, Cận Phi Trạch đi về phía đàn tế, tay vẫn cầm điện thoại, trên đó là giao diện gọi đến số điện thoại của Hoắc Ngang. Hắn hất cằm về phía Lý Diệu Diệu, Lý Diệu Diệu lượm một cục đá đập vỡ cái bát đựng đất kia. Bùn đất bắn tứ tung, rất nhiều giun đen bò ra, hình dạng rất giống giun đất, nhưng hai bên mình lại có vô số lông tơ mảnh, giống chân của chúng, chống đỡ cơ thể chúng ngọ nguậy bò đi.
Cận Phi Trạch đưa cho Lý Diệu Diệu một miếng bánh sơn tra, Lý Diệu Diệu thả miếng bánh sơn tra đó xuống đất, vài con giun bò lên bánh sơn tra. Lý Diệu Diệu nhặt một cái hộp nhựa ở đó, đựng chiếc bánh sơn tra bị giun bò đầy. Cô đóng nắp hộp, chỉ thấy đám giun này ăn bánh sơn tra xong, đều ăn ý tụ tập ở bên phải hộp, tình cờ là phía nam.
Đến khi Hoắc Ngang chuồn khỏi các bác gái chạy về, Cận Phi Trạch và Lý Diệu Diệu đã biến mất. Hoắc Ngang chỉ có thể nhặt nhạnh những thứ dưới đất, mang cả đám giun ghê tởm bò loạn xạ đó về học viện.
"Anh có biết đây là cái gì không?" Thẩm Đạc quan sát giun đen trong hộp bằng kính lúp.
Hoắc Ngang bực dọc nói: "Nói gì nói mau, đừng có lấp lửng."
"Loài giun này gọi là "Trùn", sách cổ nói rằng toàn thân nó màu mực lắm lông, dùng lông làm chân, có thể đi ngàn dặm. Lần đầu tiên nó xuất hiện là trong một cuốn sách tên là "Kinh Quỷ Hoang", sách ghi rằng "đào sâu ba nghìn thước, cạn nước cạn đất, vạn vật chết còn Trùn thì sống". Người xưa cho rằng loài giun này là sứ giả dẫn đường phục vụ thần, không ăn uống cũng sống được, hơn nữa có thể sống được rất lâu, dù bị đứt làm đôi cũng có thể hồi sinh. "Kinh Quỷ Hoang" kể rằng nước Sở có một người đào được Trùn, nướng chín rồi ăn, sống từ thời Chiến Quốc đến triều Tống. Còn có người đi theo Trùn ngàn dặm, thật sự thấy được nơi thần linh ở ẩn. "Kinh Quỷ Hoang" cũng có miêu tả nơi thần ở, truyền thuyết nói rằng nơi đó "cây cỏ mọc hoang, vừa giống thế giới này lại không giống, vật khổng lồ đi lại ở đó, cao chạm tới trời, không thể thấy trọn". Có học giả cho rằng, nơi đó hẳn bị ảnh hưởng bởi ý chí không rõ, rất có thể là chiều không gian khác. Có điều, đa số mọi người cho rằng "Kinh Quỷ Hoang" là sách giả, bởi những thứ ghi chép trong đó vừa đọc là thấy giả." Vẻ mặt Thẩm Đạc rất nặng nề, "Không ngờ, trên thế giới này lại có Trùn thật."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT