Khương Dã sẵng giọng hỏi: "Cậu điên rồi à?"
Hắn rất vô tội nói, "Mình đã cứu cậu, cậu lại mắng mình. Lúc mình lôi nó đến nó còn chưa chết mà, Tiểu Dã ngốc nghếch, chỉ có người sống mới có huyết áp, mới lấy máu được."
"Nhưng vì cậu không cứu người ta nên người ta mới chết ở đây."
"Bị thương nặng quá, không cứu được mà." Cận Phi Trạch cười híp mắt, "Dù sao thì nó cũng phải chết rồi, chỗ máu đó không dùng thì phí. Đám vô dụng này hiến máu cho cậu, là việc duy nhất có giá trị trong cuộc sống vô dụng của họ."
Thôi, kẻ này lạnh lùng vô tình, vốn không phải người bình thường, nói hắn cũng không hiểu được. Cuối cùng Khương Dã hỏi: "Người đó là ai?"
Cận Phi Trạch hất cằm về phía bên cạnh cậu, Khương Dã ngoảnh đầu lại, bắt gặp gương mặt âm u của thí sinh Miêu Trại kia. Tất cả mọi thí sinh đều phát hiện ra điểm bất thường ở cậu ta, toàn bộ rúc ở đầu kia phòng, Trương Nghi còn lôi theo Hoắc Ngang hôn mê. Cô gái lúc trước "đá lông nheo" với Trương Nghi ra sức chớp mắt với Khương Dã, nói bằng khẩu hình miệng: "Người tự sát không phải tôi, mà là anh ấy."
Mắt thí sinh Miêu Trại nọ trợn ngược, một con kiến kim đen nhánh bò qua nhãn cầu của cậu ta. Cuối cùng Khương Dã cũng vỡ lẽ, cậu ta đã chết, vậy nên đám kiến khát máu ăn thịt này mới bò lên người cậu ta. Biểu cảm của cậu ta trở nên đáng sợ tột độ, gương mặt vặn vẹo méo mó, "Tại sao ở đây chỉ có tám người, ai bị thừa ra? Mau nói cho tôi biết," kiến kim bò trên mặt cậu ta càng lúc càng nhiều, "Ai bị thừa ra ai bị thừa ra ai bị thừa ra ai bị thừa ra?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play