Trong nhật ký còn kẹp một tấm ảnh, hình như là bác sĩ này áp sát camera lên khung cửa để chụp. Một cái bóng đen sì dài dài phản chiếu ngoài ô kính, ảnh rất mờ, chỉ có thể nhìn ra loáng thoáng đường nét dị dạng, cực kỳ quái đản. Khương Dã cất tấm ảnh đi, Hoắc Ngang đã hạ thi thể của bác sĩ nọ xuống.
Toàn thân thi thể cứng đờ, gương mặt xanh tím, da trên người chi chít hoen tử thi, nhưng không có dấu hiệu tiếp tục thối rữa. Khương Dã và Hoắc Ngang đưa mắt nhìn nhau, rất rõ ràng, thời gian ở cấm địa này có vấn đề. Những thi thể trong nhà xác ở tầng hầm thứ nhất cũng không thối rữa, dường như họ đã đi vào kén thời gian, thời gian ở nơi này đã dừng lại vào một thời khắc nào đó, không tiếp tục trôi nữa.
Hoắc Ngang tặc lưỡi nói: "Tiên sư thần kỳ quá, tôi chết ở đây có phải cũng sẽ không thối rữa không? Rốt cuộc nơi này là nơi quái quỷ gì?"
Khương Dã lột chiếc áo blouse trắng của bác sĩ ra, khoác lên người, kích cỡ vừa vặn, cậu lại tháo thẻ tên của bác sĩ, cài lên trước ngực mình.
Túi đựng xác của Lý Diệu Diệu tạm thời để ở phòng trực ban, Khương Dã khoác ba lô lên, trong ba lô này có bánh sơn tra, nếu cũng để ở phòng trực ban thì chắc chắn sẽ bị Cận Phi Trạch ăn trộm mất, phải mang theo người. Để đảm bảo an toàn, Khương Dã đập vỡ cả cột sống và đầu của thi thể bác sĩ, kẻo anh đột nhiên đội mồ sống dậy, tấn công sau lưng Hoắc Ngang và Khương Dã. Chuẩn bị xong, Khương Dã và Hoắc Ngang lại bước vào hành lang, trở về cửa phòng tiêm chủng. Khương Dã đặt tay lên tay nắm cửa lạnh ngắt, Hoắc Ngang quỳ một chân, giơ súng tựa vào cửa, gật đầu với cậu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play