"Anh ấy là người sống," Khương Dã bước ra chứng minh, "Tôi quen biết anh ấy."
Mắt Hoắc Ngang bừng sáng, "Tiểu Khương, còn cả Tiểu Cận nữa, hai đứa cũng ở đây à!" Y xách ba lô đi tới, cằn nhằn, "Thẩm Đạc chết tiệt, sai tôi như chó. Rõ ràng anh ta bảo cấm địa này rất an toàn, các cậu đoán xem tôi vừa gặp phải cái gì?"
Khương Dã chờ vế tiếp theo của y, những người còn lại cũng sấn lại gần nghe, chỉ có Cận Phi Trạch chẳng hề hứng thú gì, ngồi trong ghế xoay nhàm chán xoay tròn.
"Thang máy xuống tầng hầm thứ mười tám!" Hoắc Ngang tặc lưỡi nói, "Tôi trơ mắt nhìn số biến thành -18, bên ngoài còn có thứ tông cửa, may mà tôi nhanh trí, trèo lên nóc thang máy, dù sao thì nói gì tôi cũng không xuống. Sau đó tôi nảy ra ý tưởng, trèo lên theo giếng thang máy, cuối cùng cũng trèo lên được, mệt chết mất. Ấy, kỳ lạ, nơi này không phải bệnh viện Bác Nhã mà..." Hoắc Ngang ngơ ngác, "Sao tôi chỉ đi thang máy mà cũng dịch chuyển tức thời rồi?"
"Không phải anh dịch chuyển tức thời, mà là anh và thang máy của anh bị tiểu quỷ đưa đến nơi này." Trương Nghi nói, "Đấy là ngũ quỷ dịch chuyển, bình thường ở nhà mọi người có bao giờ phát hiện ra một số đồ vật không phải của mình, ví dụ như tóc, kẹp tóc không, đó chính là nhà có quỷ, mang đồ nhà người khác đến nhà mình. Có người đã thả quỷ ở bệnh viện Bác Nhã, có thể tình cờ anh đi cùng thang máy với nó."
Hoắc Ngang nghe mà sởn gai ốc, dù sao thì bất kể thế nào, chửi Thẩm Đạc là đúng rồi. Y cúi đầu gọi vào số điện thoại của Thẩm Đạc, gọi kiểu gì cũng không kết nối được, lại hung dữ chửi Thẩm Đạc mấy lần liền, cuối cùng bỏ cuộc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT