Ba người leo xuống cầu thang gỗ, giờ Khương Dã mới phát hiện chỗ cậu bị Thi Sát kéo lại rất gần mặt đất. Hai bên đáy hẻm núi là rất nhiều quan tài cũ kỹ xếp hàng, có thể thấy được thấp thoáng Thi Sát đang ngủ say trong kẽ nứt. Ba người rón rén chân tay như mèo, không dám phát ra chút tiếng động dư thừa nào. Trương Nghi đang ngồi xổm dưới một chiếc quan tài, cách đó không xa ở phía trước là doanh trại của Hiệp Hội Thần Mộng. Anh ta cầm ống nhòm cẩn thận nhìn trộm, Khương Dã mò đến cạnh anh ta, thì thầm hỏi: "Tình hình thế nào?"
"Nhìn trên kia kìa, đó là lối vào địa cung, Thần Mộng chạy thoát được mười người, Sầm Duẫn bảo họ dùng thuốc nổ bịt kín lối vào. Đám người này ác thật, lúc họ cho nổ tôi nghe thấy trong đó vẫn còn tiếng kêu cứu." Trương Nghi nói, "Hạ Tuân và Sầm Duẫn đều đã ra được, hình như Sầm Duẫn bị thương, cứ nằm mãi. Cậu em, cậu thế nào, vẫn ổn chứ?"
"Tôi không sao." Khương Dã nói.
Trương Nghi đưa ống nhòm đêm cho cậu, cậu giơ ống nhòm kiểm tra tình hình doanh trại Thần Mộng. Trương Nghi nói đúng, có khoảng mười người Thần Mộng may mắn sống sót, Hạ Tuân ngồi cạnh đống lửa, run lẩy bẩy không ngừng. Sầm Duẫn nằm trong túi ngủ, thò ra nửa cái đầu, nom hơi kỳ quái. Khương Dã nhìn kỹ một lúc, nói: "Sầm Duẫn có vấn đề."
"Có à?" Trương Nghi hỏi.
Khương Dã chuyển thiết bị nhìn ban đêm sang chế độ ảnh nhiệt, thân nhiệt của Sầm Duẫn thấp hơn người khác rõ rệt.
Trương Nghi cầm lấy ống nhòm quan sát, "Có phải đầu hắn to hơn hẳn không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT