"Đứa bé mà cô Hồ sinh ra, chính là sư điệt Nghi. Đứa trẻ này vừa chào đời, hương thơm ngào ngạt, ai ngửi cũng muốn ăn. Dù là người bình thường cũng sẽ nảy sinh khát vọng muốn ăn thịt nó. Mẹ và anh trai nó vứt bỏ nó trong thùng rác, suýt thì bị một con mèo hoang ăn mất. May mà được cảnh sát phát hiện ra, cảnh sát nhịn cơn thèm thuồng, đưa nó đến đồn công an, điều tra được mẹ con nhà họ Hồ. Vốn dĩ phải kết tội bỏ rơi, sau khi chuyện này bị học viện biết được, đứa trẻ được đưa đến Phủ Thiên Sư. Chúng ta phát hiện ra, ngay cả nhân trung hoàng của đứa trẻ này cũng thơm phức." Lão sư thúc tấm tắc, "May mà chúng ta có một số thuốc đặc chế, chế ngự được hương thơm lạ toàn thân của đứa trẻ này. Về sau sư huynh Quân Ngô đã dùng rất nhiều thảo dược, vừa tắm vừa sắc, mới loại bỏ được mùi hương trên người nó. Nhưng ta nghĩ, người bình thường chúng ta không thể ngửi thấy mùi hương này nữa, nhưng thí chủ Diệu Diệu thì vẫn ngửi được."
"Nhân trung hoàng là cái gì?" Hoắc Ngang tò mò hỏi.
*Nhân trung hoàng là một vị thuốc đông y hẳn hoi.
Trương Nghi hơi ngượng ngùng, sờ mũi, nói: "Sư thúc, không cần nói chi tiết thế đâu ạ."
"Cậu xấu hổ cái gì," Hoắc Ngang gặng hỏi không tha, "Rốt cuộc là gì?"
Khương Dã giải đáp thắc mắc của y: "Chất thải."
Hoắc Ngang giật mình, ghé sát người Trương Nghi hít ngửi, dường như đúng là ngửi thấy được một mùi thơm thoang thoảng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT