Khương Dã lần mò đến chỗ nhà vệ sinh, nghe thấy được loáng thoáng tiếng nôn mửa trong phòng. Giang Tiểu Nhiễm ở trong đó, cậu nên đặt bom như thế nào đây? Cậu ngẫm nghĩ, rút điện thoại ra bật bừa một bài hát, tăng âm lượng lên tối đa. Quả nhiên, tiếng hát vừa vang lên, tiếng nôn mửa trong phòng bèn dừng lại, ngay sau đó là tiếng cửa nhà vệ sinh mở ra kêu cót két. Khương Dã chạy tới cửa phòng học, cố gắng ném điện thoại vào trong phòng, sau đó cúi người trốn dưới cửa sổ ở bên ngoài.
Một cơn gió tạt qua mặt, Giang Tiểu Nhiễm đuổi theo tiếng hát trong điện thoại vào phòng học, Khương Dã bật dậy đóng cửa phòng học, lấy chu sa đã chuẩn bị sẵn trong ba lô, vẩy hết lên cửa. Trong chu sa cậu mang theo có trộn tro cốt của đạo sĩ già, Giang Tiểu Nhiễm vừa lại gần cửa đã bị ăn mòn rống lên. Cô ta nôn nóng đi lòng vòng quanh cửa, rít lên thảm thiết, nhưng từ đầu đến cuối đều không thể mở cửa bỏ đi được.
Khương Dã cài khoá cửa, quay người bước vào nhà vệ sinh. Tiếng thét của Giang Tiểu Nhiễm vọng tới thấp thoáng, cậu nhắm mắt làm ngơ, cầm đèn pin thăm dò tình hình trong nhà vệ sinh. Toàn bộ Trùn đều tập trung ở mặt tường phía bắc, dày đặc chi chít khắp mặt tường, còn ngo ngoe sột soạt, nhìn mà da đầu tê rần. Khương Dã không bị ảnh hưởng chút nào, mặt vô cảm chọn chỗ nổ, đeo găng tay vào, lấy bom tự chế trong ba lô ra, kiểm tra thiết bị thu nhận tín hiệu, xác nhận không có vấn đề gì, rồi cài ở góc tường. Cậu quay người bước ra khỏi cửa, tựa lưng vào góc ngoặt, ngồi xổm xuống đang định ấn điều khiển từ xa, nhưng lại không kìm được nhìn về phía phòng hồ sơ.
Họ sẽ không đi theo nữa phải không. Cậu nghĩ bụng.
Cậu chạm vào ngực, cảm xúc của Khương Dã vẫn lan rộng trong lồng ngực cậu ta, như có một sợi dây dẫn dắt cậu ta đi về hướng đó. Cậu hất mạnh đầu, hất văng cảm xúc dư thừa không thuộc về mình, ngón cái hạ xuống bấm điều khiển từ xa kích nổ.
Ánh lửa bùng lên sau lưng, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng khu giảng đường. Cậu chờ khói tan hết, bước vào nhà vệ sinh, Trùn đã cháy rụi toàn bộ, uy lực của bom tự chế không đủ, tường chỉ sụp mất một góc, bê tông sập bịt mất khe hở, chỉ hé ra một nửa khe, ánh sáng trắng xoá đổ xuống. Qua khe nứt đó, có thể cảm nhận được thấp thoáng không khí lạnh buốt giá ở đầu bên kia. Theo kết cấu thông thường của khu giảng đường, rõ ràng phía bên kia tường nhà vệ sinh phải là bên ngoài khu giảng đường, đáng lẽ phải là buổi tối, nhưng lúc này Khương Dã lại nhìn thấy ánh sáng.
Đường đã thông, cái hố này dẫn đến thế giới kia.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play