“Có chuyện sao không nói thẳng, kiểu nói móc này định ảnh hưởng đến khẩu vị của ai trên bàn ăn này à?”
Lê Trác Cẩn lúc này cất giọng nói lạnh lùng, rõ ràng là muốn bảo vệ Ngu Tử.
Ngu Tử cũng không bất ngờ về điều này. Dù sao thì hiện tại đang ở nhà họ Lê, thân phận của cậu là bạn đời hợp pháp của Lê Trác Cẩn, và thể diện của cậu cũng chính là thể diện của Lê Trác Cẩn, gia chủ nhà họ Lê.
Lê Trác Cẩn trước mặt người nhà họ Lê vẫn luôn bảo vệ Ngu Tử, ngay cả lúc đầu Ngu Tử diễn kịch còn vụng về, biến mối quan hệ bạn đời hợp pháp thành một giao dịch phi pháp, Lê Trác Cẩn cũng không vạch trần Ngu Tử trước mặt mọi người.
Bình thường ở riêng hai người đối xử với nhau ra sao là một chuyện, nhưng trước mặt người khác lại là chuyện khác. Có người ở nhà họ Lê khiêu khích Ngu Tử, nói móc cậu, thì cũng chẳng khác gì khiêu khích Lê Trác Cẩn.
Lê Tử Dương thật ra không có cái gan khiêu khích Lê Trác Cẩn, chỉ là trong lòng ấm ức, cả ngày hôm nay đều chờ lúc này để bùng phát. Mặc dù trước khi bùng phát hắn đã tự nhắc nhở mình không được quá khích dẫm đạp Ngu Tử trước mặt Lê Trác Cẩn, nhưng vừa mở miệng liền nhất thời quên mất.
Hiện tại bị Lê Trác Cẩn cảnh cáo, cái khí thế hạch tội kia của Lê Tử Dương lập tức xẹp xuống.
Bố mẹ Lê Tử Dương cũng đang ra hiệu bằng mắt với hắn, hắn đành phải ngoan ngoãn hơn một chút, nói: “Tứ ca, em xin lỗi, em nhất thời nóng lòng, không có ý làm ảnh hưởng đến mọi người ăn cơm... Cũng không phải muốn nhắm vào Ngu Tử, chỉ là... Ngu Tử, anh biết Bạch Giản đúng không?”
Khi ở nhà họ Lê, Ngu Tử hầu hết thời gian đều rất có tác phong nghề nghiệp, mang theo suy nghĩ không gây phiền phức cho “chủ nợ” của mình, cơ bản đều dùng nụ cười để đối phó với người khác.
Ngay lập tức, Ngu Tử vẫn mang theo nụ cười nhẹ, thong dong gật đầu: “Biết chứ, hôm qua tôi vừa mới đưa gã đến đồn công an. Sao thế?”
Lê Trác Cẩn và những người khác trong nhà họ Lê đều không biết rốt cuộc là chuyện gì, “Bạch Giản” lại là ai, cho nên cũng không chen vào, chỉ lắng nghe cuộc đối thoại giữa Lê Tử Dương và Ngu Tử.
Lê Tử Dương nghe giọng điệu không chút để tâm của Ngu Tử, bàn tay đặt dưới bàn siết chặt thành nắm đấm: “Nếu anh thừa nhận, vậy cậu ấy hẳn là không lừa tôi? Tối qua tôi nhận được điện thoại của cậu ấy từ đồn công an. Cậu ấy nói vì đắc tội anh mà bị anh tống vào, cho dù nghe được bạn trai cậu ấy là tôi, anh cũng vẫn tống cậu ấy vào đó, không sai đúng không?”
“Tử Dương con có bạn gái từ lúc nào vậy?” Bố mẹ Lê Tử Dương có chút ngạc nhiên.
Lê Tử Dương có chút bực bội đáp lại: “Lát nữa nói chuyện với hai người sau!”
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Ngu Tử không rời.
Ngu Tử mỉm cười, trông đặc biệt dễ tính: “Sai rồi. Gã không phải đắc tội tôi, gã là mưu hại tôi. Nếu không thì tôi đâu có bản lĩnh kêu công an giam giữ gã.”
Tiếp đó, Ngu Tử lại nhìn về phía bố mẹ Lê Tử Dương, tốt bụng nhắc nhở: “Hai vị cũng sai rồi. Bạch Giản là đàn ông, con trai của hai vị có rất nhiều bạn trai, không phải bạn gái.”
Mặc dù Lê Trác Cẩn và Ngu Tử là đàn ông và đã kết hôn, nhưng người nhà họ Lê vốn truyền thống cổ hủ không vì thế mà có cái nhìn bao dung hơn với tính hướng đồng giới, ngược lại càng thêm bài xích.
Bố mẹ Lê Tử Dương nghe nói con trai mình cũng vậy, lại còn vì cái người gọi là “bạn trai” khó hiểu kia mà làm loạn ở gia yến, quả thực trước mắt quay cuồng.
“Anh...” Lê Tử Dương muốn nổi cơn tanh bành mắng tục, nhưng nhìn thấy Lê Trác Cẩn bên cạnh Ngu Tử, lại miễn cưỡng đè xuống. Lúc này cũng không rảnh giải thích với bố mẹ, hắn dứt khoát tiếp tục nhìn chằm chằm Ngu Tử, nói toạc ra chuyện của Bạch Giản.
“Cậu ấy đã nói rõ hết với tôi rồi. Cái đó mà tính là mưu hại anh cái gì? Chẳng phải là cho anh gói bánh quy kia và không nói cho anh biết nó dùng để làm gì sao, gói bánh quy đó còn chẳng có tác dụng phụ!”
Lê Trác Cẩn đại khái đã biết là chuyện gì, hắn liếc nhìn Ngu Tử một cái.
Ngu Tử nhướng mày, đáp lại Lê Tử Dương: “Vậy bây giờ anh đi lấy một gói tới thử xem?”
“Tôi...” Lê Tử Dương vốn dĩ không phải người có tính cách ổn định, nếu không thì cũng khó mà có tình sâu nghĩa nặng với Bạch Giản.
Lúc này hắn có chút tức đến hộc máu: “Ngu Tử, anh có cần phải không buông tha người như vậy không? Kể cả Bạch Giản có sai, thì cậu ấy có phải đã thừa nhận sai lầm và xin lỗi anh rồi không? Có phải còn nói có thể cho anh hai trăm vạn để bồi thường không? Mặc dù cậu ấy không biết quan hệ của anh với nhà họ Lê, lấy tôi ra để nói có thể là muốn gây áp lực cho anh, nhưng lúc ấy cậu ấy cũng xin lỗi anh rồi mà!”
“Cậu ấy không biết quan hệ của anh với nhà họ Lê, bản thân anh không biết à? Anh không thể nể mặt tôi cũng mang họ Lê mà tha cho cậu ấy một lần sao? Tứ ca, chúng ta là người một nhà máu mủ tình thâm! Ngu Tử làm như vậy, nhẹ thì nói là không nể mặt em, nặng thì căn bản không nể mặt anh! Em trước đó đã cảm thấy Ngu Tử giả tạo rồi, ban đầu lúc về cùng anh, anh ta với bộ dạng non nớt kia, vừa nhìn là biết vì tiền nhà họ Lê mà đến...”
“Lê Tử Dương!” Thấy hắn nói năng lại không đúng mực, bố Lê Tử Dương vội vàng lên tiếng quát lớn: “Nói hươu nói vượn gì thế! Càng nói càng kỳ cục!”
Sau đó lại cười nói với Lê Trác Cẩn và Ngu Tử: “Ôi chao, này... Trác Cẩn, Tiểu Tử, hai đứa đừng chấp nhặt với nó. Nó có cái tính tình hỏng bét này, xem ra có thể là thật sự rất thích cái người tên Bạch Giản kia, đang nóng lòng thôi.”
Mẹ Lê Tử Dương vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, con trai nhà chúng tôi chính là tính tình thẳng thắn, nhưng bản chất không xấu, còn hơi dễ bị lừa. Cái người tên Bạch Giản kia dám hại Tiểu Tử, khẳng định không phải người tốt, Tử Dương phần lớn là bị người ta lừa... Tử Dương, còn không xin lỗi! Vì một người bạn trai xa lạ, làm loạn tại gia yến trước mặt bao nhiêu trưởng bối, còn ra thể thống gì!”
Lê Trác Cẩn không mở miệng, Ngu Tử vẫn ung dung nhìn Lê Tử Dương, với một vẻ mặt dựa hơi làm càn đầy tự tin.
Lý trí và cảm xúc của Lê Tử Dương giằng co, sau đó bị thái độ không thèm để mắt của Ngu Tử làm cho cảm xúc chiếm thế thượng phong.
Hắn không những không xin lỗi, mà còn đập bàn đứng lên: “Em xin lỗi cái gì, em nói sai cái gì? Dù sao em mặc kệ. Tứ ca, anh cứ nói thẳng có xem em là người một nhà không! Nếu anh xem em là người một nhà, vậy Bạch Giản chính là em dâu tương lai của anh. Anh hãy bảo Ngu Tử rút đơn kiện, thả Bạch Giản ra đi. Cậu ấy là người trong giới giải trí, Tứ ca chắc cũng biết một ngôi sao đột nhiên biến mất sẽ có ảnh hưởng xấu lớn thế nào! Chỉ cần Bạch Giản được thả, đến lúc đó em sẽ cùng cậu ấy đến xin lỗi Ngu Tử một lần nữa cũng được!”
Hắn công khai khiêu khích Lê Trác Cẩn như vậy, khiến những người khác đang ngồi cũng bất an trong lòng, nhưng lại âm thầm hy vọng Lê Tử Dương có thể làm càn hơn một chút, để họ xem thử Lê Trác Cẩn, người gia chủ này, có giới hạn như thế nào, và họ có thể dựa vào cái họ này vớt vát được lợi ích đến trình độ nào…
Lê Trác Cẩn cười một tiếng, nhìn về phía Ngu Tử, giọng điệu gần như là dịu dàng: “Em đưa người hại mình đến đồn công an, hẳn là đặc biệt ghét người đó nhỉ?”
Lê Trác Cẩn diễn cảnh phu thê tình sâu, Ngu Tử không nhịn được cũng nhập vai, từ thái độ ung dung chuyển sang giọng điệu yêu mị trong một giây, ngọt ngào gật đầu một cái: “Đúng vậy, siêu cấp ghét cái người Bạch Giản kia! Nhưng ai bảo gã là bạn trai của Tử Dương làm chi, Tử Dương bây giờ hung dữ như vậy mà bức bách anh, em cũng không tiện làm anh khó xử nha. Cho nên Trác Cẩn, anh muốn làm thế nào cũng được, em sẽ không làm ầm ĩ với anh đâu.”
Lê Trác Cẩn suýt nữa không diễn tiếp được: “...”
Hắn không thể không phục, Ngu Tử nhập vai thật sự rất nhanh.
Chỉ là rất khó mà nhập vai đúng.
Những người khác đang ngồi đều có tâm trạng phức tạp, thật sự không ngờ Lê Trác Cẩn lại thích phong cách này, còn kết hôn chính thức. Ba năm rồi vẫn chưa thấy tình cảm của họ tan vỡ chút nào…
Lê Tử Dương vừa nghe giọng điệu yêu mị của Ngu Tử liền cảm thấy không ổn: “Tứ ca, anh đừng nghe anh ta châm ngòi ly gián...”
“Em ấy là bạn đời hợp pháp của tôi.” Lê Trác Cẩn cắt ngang Lê Tử Dương, sau đó nhướng mày: “Có gì cần phải so sánh thân sơ với cậu?”
Sắc mặt Lê Tử Dương tái nhợt.
Bố mẹ Lê Tử Dương vội vàng muốn hòa giải.
Lê Trác Cẩn không cho họ cơ hội mở miệng: “Cậu bị chú cả tẩy não rồi à, sao lại cảm thấy ba chữ ‘người một nhà’ có thể dùng để uy hiếp tôi? Lê Tử Dương, cái tên bạn trai của cậu dám dùng thuốc hại Ngu Tử, sẽ không phải là cậu sai bảo đi?”
“Không...” Lê Tử Dương mở to hai mắt.
Bố mẹ Lê Tử Dương cũng ý thức được hướng đi này có chút nghiêm trọng: “Khoan đã, Trác Cẩn, chuyện này...”
“Phải chăng trước đây tôi đã quá tôn trọng các vị, nên các vị mới cảm thấy không cần tôn trọng tôi và người thân nhất của tôi phải không?” Lê Trác Cẩn giọng điệu lạnh lẽo: “Nếu theo sở thích cá nhân của tôi, 95% họ hàng đang ngồi ở đây không nên xuất hiện trong nhà tôi. Nhưng vì tôi mang họ Lê, bà nội còn ở đó, tôi cũng miễn cưỡng nguyện ý tuân thủ cái gia quy mốc meo kia, chịu đựng các người. Nhưng các người có phải cũng nên phối hợp để ‘gia hòa vạn sự hưng’ không?”
“Chú cả, ở đây ngài lớn tuổi nhất, hiểu rõ gia quy nhất, vậy thì kẻ dùng âm mưu quỷ kế hại bạn đời của gia chủ, xong việc còn hất mặt lên ra lệnh, theo quy tắc của nhà họ Lê, nên xử lý thế nào?”
Sắc mặt Lê Tử Dương trắng bệch: “Tứ ca, anh... anh nhất định muốn em phải gánh cái nồi này sao!”
Bố mẹ Lê Tử Dương đã đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, giữ hắn lại: “Đủ rồi! Tử Dương! Lúc này rồi mà con còn cái giọng điệu đó sao! Mau xin lỗi Tứ ca và Tiểu Tử!”
Lê Trác Cẩn cắt ngang: “Không cần. Chú cả ?”
Ngu Tử ăn món tráng miệng trước, bàng quan nhìn màn kịch này.
Những người nhà họ Lê khác nãy giờ còn hòa thuận vui vẻ, lúc này cũng không ai lên tiếng giúp hòa giải. Ông chú cả đành phải ho khan một tiếng, suy đoán ý của Lê Trác Cẩn, run rẩy nói: “Theo gia quy, bất kính với gia chủ, đương nhiên là phải trục xuất. Lại nói, ‘nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha’, nếu bố mẹ còn ở đó, cũng phải cùng nhau bị đuổi đi...”
“Chú!” Bố mẹ Lê Tử Dương nhìn về phía ông chú cả.
Lê Trác Cẩn hoàn toàn không tính toán cho bọn họ cơ hội thở dốc, gật đầu: “Được, vậy cứ làm theo lời chú cả nói. Vừa lúc gia yến còn chưa bắt đầu, dì Phương, chú Trần, mời những người không liên quan ra ngoài.”
Dì Phương và chú Trần là hai quản gia của nhà thờ tổ nhà họ Lê, lúc này đều có mặt ở nhà ăn.
Những người khác trong nhà họ Lê không ngờ Lê Trác Cẩn lại vô tình vô nghĩa như vậy, không khỏi nhìn nhau ngơ ngác.
Lê Tử Dương có chút ngơ ngác, không nghĩ ra vì sao chuyện này lại kết thúc bằng việc cả ba người nhà hắn bị đuổi đi. Hắn tuy rằng không có học thức hay nghề nghiệp gì, nhưng chuyện liên quan đến gia quy nhà họ Lê hắn đều biết. Bị đuổi đi không chỉ đơn giản là sau này không thể đến nhà thờ tổ nữa, mà là thật sự sẽ có quỹ hội gia tộc và luật sư đến để thu hồi tài sản!
“Trác Cẩn...” Bố Lê Tử Dương cuối cùng cũng sa sầm mặt: “Con làm vậy có phải là qua cầu rút ván không? Ba tháng trước lần cuối cùng ký tên, chúng ta đều hợp tác, mới làm con hoàn toàn có được cơ nghiệp nhà họ Lê, trở thành gia chủ thực sự. Bây giờ mới mấy tháng, con đã vội vàng ra tay với người trong nhà? Cơ nghiệp nhà họ Lê lớn như vậy, chúng ta thân là dòng phụ, vốn dĩ cũng không có mấy li để phân, con cũng không chịu đựng được sao?”
Mẹ Lê Tử Dương cũng cắn chặt răng: “Con thấy Trác Cẩn thật ra không phải chỉ nhắm vào ba người chúng ta đâu. Nếu có thể nói, Trác Cẩn con thật ra là muốn thanh trừng tất cả dòng phụ đang ngồi ở đây đúng không?”
“Đúng vậy, tôi vừa rồi không nói rồi sao, nếu theo sở thích cá nhân của tôi, đại đa số các người đều không cần xuất hiện ở chỗ này.” Lê Trác Cẩn không nhanh không chậm, lý lẽ rõ ràng.
“Tôi qua cầu rút ván? Đừng nói cứ như các người đã trả cái giá gì cho tôi vậy. Các người có thể tìm được bằng chứng để nghi ngờ vị trí gia chủ của dòng chính này, thì các người có chịu bịt mũi ký tên vào đồng ý thư của quỹ hội gia tộc không? Chuyện ‘bức vua thoái vị’ ba năm trước, các người đã quên rồi sao? Mặt mũi cũng không cần dày đến thế chứ.”
Ánh mắt lạnh lùng của Lê Trác Cẩn lướt qua những người đang có tâm tư riêng ở bàn ăn: “Cơ nghiệp nhà họ Lê rất lớn, nhưng năm đó vì sao lại để ông nội tôi làm gia chủ, các người chẳng phải trong lòng đều biết rõ ràng sao?”
Nghe những lời này, những người vốn dĩ muốn lên tiếng nói giúp cho ba người nhà Lê Tử Dương, để tránh trở thành gương xấu bị dọa, cũng không dám mở miệng, chỉ sợ Lê Trác Cẩn tiếp theo sẽ nhắm vào nhà mình.
Lớp người già tóc bạc trắng đều lựa chọn giả vờ câm điếc.
Lê Trác Cẩn cười một tiếng: “Ông bà nội tôi cản được sóng dữ, cứu cơ nghiệp đi lên, phát triển hưng thịnh. Năm đó sợ gia tộc phá sản liên lụy đến mình, các người tránh còn không kịp, nhưng giờ những người mang họ Lê lại nhớ đến cái họ của mình, đến cả con cháu đời sau. Giờ đây các vị đang ngồi ở đây đều đường đường chính chính cảm thấy mình thân là dòng phụ, xứng đáng được ngồi mát ăn bát vàng...”
“Ông bà nội tôi có quan niệm tông tộc, một lần nữa tiếp nhận các vị. Ba năm trước đây tôi bị ràng buộc bởi gia quy, cũng nhịn các vị. Nhưng hôm nay tôi đã không cần các người nữa, các người lại cho rằng tôi vẫn sẽ nhẫn nhịn sao?”
Theo giọng nói của Lê Trác Cẩn vừa dứt, bên trong nhà ăn yên tĩnh hẳn, chỉ còn lại động tác ăn uống rất nhỏ của Ngu Tử.
Mẹ Lê Tử Dương nhìn về phía Thẩm Ngọc Quân, chờ đợi bà, với tư cách là mẹ Lê Trác Cẩn, có thể giúp đỡ: “Chị Ngọc Quân... Dù sao thì, mẹ chồng em bà ấy thích náo nhiệt...”
“Mẹ chồng” ở đây chính là bà nội Lê Trác Cẩn, bà lão đang nằm trên giường bệnh. Mặc dù biết đám dòng phụ đều có tâm tư riêng, nhưng bà lại thật sự không đành lòng đuổi họ đi, trong suy nghĩ cổ hủ của bà, gia đình lớn đông người thì náo nhiệt.
Thẩm Ngọc Quân ngồi im lặng, mỗi ngày nhiều nhất chỉ nói ba câu. Hôm nay bà thật ra còn chưa nói gì nhiều, nhưng lúc này khi bà bị gọi tên, cũng chỉ đáp lại bằng một nụ cười bất lực, không nói gì.
Lê Trác Cẩn cười một tiếng, nói với những người khác trong nhà họ Lê: “Cho nên, nể mặt bà nội, các vị chỉ cần đừng giương nanh múa vuốt lung tung nữa, tôi cũng lười tìm phiền toái. Hiểu chưa?”
Những người khác trong nhà họ Lê đương nhiên có thể hiểu, đều trở nên ngoan ngoãn. Họ nhìn Lê Tử Dương, người mà má trái viết “kháng cự”, má phải viết “phẫn nộ”, trán còn khắc “hối hận không ngừng”, cùng với bố mẹ hắn bị hai vị quản gia khách sáo “mời” ra khỏi nhà thờ tổ của nhà họ Lê.
Sau đó Lê Trác Cẩn nói: “Được rồi, ăn cơm đi.”
Ăn cơm xong, gia yến kết thúc, Lê Trác Cẩn đưa Ngu Tử lần nữa lên lầu để tạm biệt bà nội, sau đó lại nói với mẹ Thẩm Ngọc Quân một tiếng, rồi rời khỏi nhà thờ tổ nhà họ Lê.
Ngồi trên xe, Lê Trác Cẩn mới hỏi: “Cậu đưa thẳng người hạ thuốc cậu đến đồn công an à?”
Ngu Tử từ túi áo khoác lấy ra chiếc hộp nhung Thẩm Ngọc Quân vừa tặng cho cậu, gật đầu: “Đúng vậy, vừa nãy Lê Tử Dương không phải đã nói rồi sao.”
“Hơi bất ngờ với cách hành xử này của cậu, nên xác nhận lại một chút thôi.” Lê Trác Cẩn khởi động xe: “Lần này mẹ tôi lại tặng cậu cái gì?”
Ngu Tử lấy chiếc ghim cài áo ra, mắt cong cong vô cùng vui sướng: “Ghim cài ngọc bích kim cương, viên đá quý rất lớn, rất đẹp.”
Lê Trác Cẩn liếc mắt một cái: “Tôi đột nhiên cảm thấy, mẹ tôi tặng cậu nhiều quà như vậy mà tôi chưa đòi lại. Tính tổng giá trị hẳn là đã vượt xa một ngàn vạn tiền ly hôn mà tôi đã đồng ý với cậu rồi. Hay là một ngàn vạn kia tôi bùm kèo nhé?”
Ngu Tử thu chiếc ghim cài áo đá quý vào hộp, đáp lại một cách có căn cứ: “Mấy năm nay giá trị bản thân tôi tăng vọt, tiền cát xê đã sớm không giống với ba năm trước đây rồi. Hay là anh nhân tiện tăng tiền cát xê cho tôi luôn đi?”
Lê Trác Cẩn nhướng mày: “Với kỹ thuật diễn của cậu, sợ là phải đền bù cho tôi tiền tổn thất tinh thần.”
“Dù sao tôi diễn rất hợp ý mẹ anh và bà nội, cũng coi như vô cùng đáng tin cậy rồi chứ?” Ngu Tử mân mê chiếc hộp nhung trong tay.
Nói đến cái này, Lê Trác Cẩn khẽ “chậc” một tiếng, thật ra hắn cũng hơi đau đầu — bà nội và mẹ hắn, đặc biệt là mẹ hắn, thật sự rất thích Ngu Tử. Ngày thường bà cứ thấy món đồ xinh đẹp nào, ví dụ như chiếc ghim cài áo mà Ngu Tử đang cầm, chỉ cần cảm thấy hợp với Ngu Tử là bà lại mua về, chờ Ngu Tử về nhà họ Lê để tặng cho cậu.
Tình huống này có chút vượt ngoài mong muốn của Lê Trác Cẩn.
Nhà họ Lê hiện tại đã ở trong tay Lê Trác Cẩn, những cái gọi là gia quy kia hắn có thể tuân thủ hoặc không tùy tâm trạng, không ràng buộc hắn cái gì. Cho nên hắn cũng chẳng cần để tâm đến sự nghi ngờ của đám dòng phụ kia nữa, vài ngày nữa ly hôn với Ngu Tử cũng không cần phải giải thích với những người đó.
Nhưng Lê Trác Cẩn không thể không để tâm đến thái độ của mẹ và bà nội. Hai người họ quay đầu lại có lẽ sẽ không dễ dàng chấp nhận kết quả hắn và Ngu Tử ly hôn.
Nhưng dù thế nào, hôn vẫn phải ly.
Thoáng cái năm ngày trôi qua, đến ngày cuối cùng trong thỏa thuận của Lê Trác Cẩn và Ngu Tử, cũng là ngày mà họ đã hẹn để đi làm thủ tục ly hôn.