“Thu dọn đồ xong chưa?” Yến Mị hỏi.

Nghe vậy, Diệp Ký Thư gật đầu.

Cậu lại kiểm tra thêm một lần nữa, chắc chắn không bỏ sót gì mới đeo balo lên, ra hiệu là hai người có thể rời đi.

Thế nhưng Yến Mị lại đi trước một bước, sau đó cúi người, lấy cây bút từ trên bàn của hắn.

“Cái này,” hắn mỉm cười nói, “lại quên nữa rồi.”

“…Ừm.”

Diệp Ký Thư hơi chột dạ, mắt nhìn sang chỗ khác.

Không hiểu sao cậu cứ hay đánh rơi mấy món đồ nhỏ.

Đặc biệt là bút.

Lần nào cũng tự nhắc mình nhớ mang theo, cuối cùng vẫn để quên sạch trong phòng học.

Hắn giúp cậu đậy nắp bút lại, rồi nhét vào túi áo khoác của mình. Tiếp theo, hắn vô cùng tự nhiên đưa tay tháo balo trên lưng cậu xuống, đeo lên vai mình: “Muốn ăn gì không?”

Vì động tác của đối phương quá tự nhiên nên Diệp Ký Thư muốn ngăn cũng không kịp.

Cậu phản ứng chậm nửa nhịp, lúc này mới lên tiếng: “Tớ muốn về ký túc xá để cất sách trước.”

Khác với Yến Mị học dân tộc học, viện của Diệp Ký Thư là khoa học toán ứng dụng, lịch học kín mít, hơn nữa sách chuyên ngành rất nhiều. Một ngày học thường phải mang theo vài cuốn sách dày và cả tập bản nháp.

Nếu cứ mang theo như vậy mà đi ăn thì thật bất tiện, huống chi lát nữa còn định đi xem phim.

“Ừ.” Yến Mị đáp.

Diệp Ký Thư vốn nghĩ sẽ tự mình đi, nhưng nhìn thái độ của đối phương thì chắc là muốn đi cùng cậu.

Trường học rất rộng.

Cũng chính vì thế nên trong khuôn viên có xe buýt nội bộ để di chuyển.

Hai người sóng vai rời khỏi khu giảng đường, chỉ đi mấy chục mét là tới trạm xe gần đó.

Diệp Ký Thư có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt bám dính khắp nơi xung quanh.

Chỉ cần đứng cạnh Yến Mị, những người chung quanh như thể đều mọc ra thêm bốn con mắt, cổ cũng kéo dài ra vô tận, hận không thể nhào tới dán chặt vào hai người, dõi theo từng cử động không rời mắt.

Đây chính là đãi ngộ của một "vạn nhân mê".

Thật sự rất vất vả.

Nghĩ vậy, Diệp Ký Thư không nhịn được quay đầu, lén liếc sang người đang đi cạnh mình.

Từ góc độ của cậu, có thể thấy hắn vén lọn tóc hơi dài một bên ra sau tai, để lộ đường cằm rõ ràng và thanh tú, sườn mặt đẹp như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, tỏa ra một sức hút trí mạng khiến người khác khó rời mắt.

Tuy cậu miễn cưỡng được xem là "pháo hôi công" chính xác hơn chắc là một người qua đường nền mờ thì chí ít cũng nên có chút khác biệt về khí chất cao thấp.

Nhưng không hiểu sao, so với đối phương, hắn thậm chí còn cao hơn cậu vài centimet... Vậy có hợp lý không chứ?

Mà từ góc nhìn này, gương mặt mang cấu trúc xương hoàn hảo của đối phương hiện ra rõ ràng trước mắt.

Tuy đẹp đến chói mắt nhưng không hề phô trương.

Ngược lại, vẻ sắc nét đó lại tạo cho người ta cảm giác kiêu ngạo, lạnh lùng và xa cách.

Gương mặt ấy, khiến người ta muốn lại gần.

Thế nhưng, cậu chỉ ngẩn người nhìn vài giây, đối phương đã nhạy bén phát hiện ra ánh mắt cậu, lập tức quay đầu lại nhìn.

“Xoèn xoẹt.”

Dòng điện trong không khí như rung lên khe khẽ.

Diệp Ký Thư bị dọa đến giật mình, lập tức dời mắt đi, nhìn xuống mặt đất.

Trên đời này chuyện khó xử nhất, chắc không gì bằng việc lén nhìn người mà mình mê mẩn rồi bị chính người đó bắt gặp ngay tại chỗ.

Thì ra khi người ta ngượng ngùng, sẽ đột nhiên tỏ ra rất bận rộn là thật.

Ví dụ như lúc này đây.

Bị đôi mắt đen tuyền ấy nhìn chăm chú, tim Diệp Ký Thư như khựng lại một nhịp, ngay sau đó là những tiếng đập dồn dập đầy hoảng loạn.

Mãi đến khi miễn cưỡng trấn tĩnh lại được, cậu mới bắt đầu hoài nghi không biết vừa rồi mình có biểu hiện gì quá mức hay không, liền lập tức ngẩng đầu lên nhìn... trời.

Trên đầu, mây đen dày đặc.

Thật sự không giống kiểu ngẩng đầu chỉ để "xem mây" cho có.

Sau đó, cậu cố tỏ ra tự nhiên dời mắt sang bên cạnh, nhìn vào bảng điện tử thông báo lịch trình xe buýt.

Trên đó hiện vẫn còn vài trạm nữa xe mới tới.

Đúng vậy, bây giờ cậu thật sự có việc cần làm.

Không phải cố ý nhìn đối phương mãi không dứt.

Thế nhưng, cậu vẫn có thể cảm nhận rõ ánh mắt bên cạnh mỗi lúc một mãnh liệt hơn, gần như lấn át mọi ánh nhìn xung quanh.

Qua khóe mắt, cậu thậm chí còn thấy nơi khóe môi đối phương như thấp thoáng một nụ cười.

“……”

Lần nào cũng vậy, nếu cậu không chủ động lên tiếng, đối phương nhất định sẽ cứ thế nhìn chằm chằm vào cậu như thế.

“Đang nhìn tớ à?”

“…Ừm.”

Cậu giãy giụa trong lòng một lúc.

Nhưng cuối cùng vẫn là thành thật thừa nhận.

Không sai, cậu đúng là giống như bao người khác, sẽ vì gương mặt của đối phương mà rơi vào trạng thái ngơ ngẩn.

“Sao vậy?”

“Không có gì.”

“Ký Thư, có chuyện gì thì cứ nói với tớ.”

“Ừm.”

“Bất kể là yêu cầu gì, cũng có thể nói nhé.”

“…Ừm.”

Thông thường đến đây thì câu chuyện coi như đã kết thúc.

Thế nhưng, đối phương lại không dời mắt đi, vẫn tiếp tục nhìn cậu chằm chằm không chớp.

Cái này… là đang chờ cậu nói gì sao? Nhưng đề tài chẳng phải đã hết rồi sao?

Diệp Ký Thư có chút không chắc chắn, nhưng lại không muốn tỏ ra quá tự luyến, cho rằng đối phương đang chờ mình đưa ra yêu cầu gì đó.

Chỉ vì một chút do dự ấy mà cậu bỏ lỡ thời điểm đáp lại tốt nhất.

Còn trong mắt đối phương, lại giống như là cậu chẳng có gì muốn nói thêm.

“……”

Vì trong lòng vẫn đang nghĩ ngợi, Diệp Ký Thư có hơi mất tập trung. Cậu lại phân tâm nhớ tới trò chơi mình đang chơi dở dang, nên cũng không chú ý nét mặt của người bên cạnh đang dần trầm xuống.

Mãi cho đến một lúc sau, bên tai mới vang lên giọng nói quen thuộc.

“Lúc nãy… là bạn của cậu à?”

“?” Diệp Ký Thư hoàn hồn.

Ai cơ?

“Cậu nam sinh trong phòng học ban nãy.”

“Không phải bạn.”

Yến Mị: “Ừ.”

“Hỏi cái đó làm gì?”

Yến Mị: “Không có gì.”

“Chỉ là bạn cùng trường học chung lớp công cộng thôi.”

“Ừ.”

Diệp Ký Thư ngẩng đầu nhìn bảng điện tử báo chuyến xe, vẫn còn hai trạm nữa, chắc còn phải đợi thêm một lúc.

Thấy Yến Mị cũng kết thúc đề tài bằng kiểu im lặng giống cậu ban nãy, không nói gì thêm, cậu lại lấy điện thoại ra, tiếp tục xem thông báo mới từ trò chơi mà dạo gần đây cậu vẫn luôn để ý.

Cậu có một sở thích riêng để xả stress.

Đó chính là chơi đủ thể loại trò chơi.

Tuy hiện tại Diệp Ký Thư mới chỉ là sinh viên năm nhất, nhưng từ thời cấp ba, cậu đã là một up chủ có tiếng trong cộng đồng game thủ livestream.

Tuy nhiên, việc đó không phải để kiếm tiền, mà chỉ đơn giản là xuất phát từ sở thích cá nhân. Vì vậy, việc livestream hay đăng video đều hoàn toàn tùy hứng, không theo bất kỳ lịch trình cố định nào, cũng không ký hợp đồng với nền tảng nào.

Người xung quanh cũng chẳng ai biết đến việc này.

Gần đây, vòng fan của cậu đều để lại bình luận mong cậu livestream chơi một tựa game mới, thế nên cậu cũng bắt đầu để ý đến thông tin của trò chơi đó nhiều hơn.

Mãi đến khi bên tai vang lên âm thanh bánh xe nghiến trên mặt đất kẽo kẹt, cậu mới kéo sự chú ý trở lại với thực tại.

Chiếc xe buýt nội khu lắc lư từ phía xa chậm rãi chạy tới.

Giữa luồng không khí oi bức hỗn loạn, khiến đầu óc người ta hơi choáng váng, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước mặt hai người.

Cửa xe mở ra.

Bên trong lộ ra bóng người.

Có lẽ vì lúc này vừa đúng giờ cơm nên người trên xe vẫn còn khá đông, không hề vắng vẻ như cậu tưởng.

Diệp Ký Thư cất điện thoại, cuối cùng cũng quay sang nhìn người bên cạnh, người từ nãy đến giờ vẫn giữ im lặng.

Ngay khoảnh khắc ấy, cậu hơi sững lại.

Không biểu cảm.

Nụ cười thường trực trên khuôn mặt kia đã hoàn toàn biến mất.

Đôi mắt đen sâu ấy chỉ im lặng nhìn cậu chằm chằm, khiến người ta không tài nào đoán được rốt cuộc hắn đang nghĩ gì, hay cảm xúc thật là gì.

…Không vui sao?

Vì sao vậy chứ.

Vừa rồi rõ ràng chẳng có chuyện gì xảy ra mà.

Diệp Ký Thư hoang mang tự hỏi.

“Đi thôi.”

Cậu đưa tay về phía đối phương.

Đây là một quy ước giữa hai người.

Ở nơi đông người, tốt nhất nên nắm tay.

Nếu một bên không nói gì, cũng nên nắm tay.

Dù có thấy không thoải mái, cũng nhất định phải nắm tay.

Ban đầu Diệp Ký Thư không quen với điều này, nhưng Yến Mị lại tỏ ra quá đỗi tự nhiên, giống như giữa người yêu thì chuyện đó là hiển nhiên. Thế nên, cuối cùng cậu cũng mặc kệ.

Tóm lại, giống như phải ở cạnh nhau 24 tiếng một ngày.

Có lẽ đây là một dạng thiết lập nhân vật đi.

Dù sao thì, trên danh nghĩa, cậu vẫn là “bạn trai chính quy” duy nhất của đối phương.

Nếu một vạn nhân mê không có một mối tình mãnh liệt, thì làm sao có thể phân loại được những “người bình thường”, sàng lọc ra đám vai phụ vì tình mà phạm cả luân thường đạo lý, góp phần cho tuyến tình tiết đầy máu chó phát triển?

Thế nên, việc này rất hợp lý.

Khi thấy cậu chủ động đưa tay, gương mặt đối diện lập tức sáng lên, nụ cười cũng theo đó mà nở rộ, như thể khí lạnh vừa rồi chỉ là ảo giác.

Yến Mị nhanh chóng nắm lấy tay Diệp Ký Thư, kéo cậu sát lại bên mình.

Mười ngón tay đan chặt, có chút quá mức siết chặt.

Diệp Ký Thư khẽ giật tay, định nhắc đối phương nới lỏng ra một chút, nhưng ngay sau đó lại bị nắm càng chặt hơn.

“……”

Thôi, hình như cũng không ảnh hưởng gì đến việc di chuyển.

Hai người cứ giữ nguyên tư thế đó mà lên xe.

Trên xe tuy không còn chỗ ngồi, nhưng cũng không đến mức quá đông, vẫn có thể chọn một chỗ gần lan can để dựa vào như vậy cũng chẳng khác gì đang ngồi.

Nhưng một khi tiến vào khu vực đông người, cảm giác bị ánh mắt theo dõi lại kéo đến lần nữa.

Diệp Ký Thư tuy không phải tâm điểm, nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng ánh nhìn dính chặt lấy bọn họ từ khắp nơi trên xe.

Cái kiểu chăm chú ấy khiến người ta thấy cực kỳ khó chịu.

Cậu khẽ nhíu mày, định đưa Yến Mị vào phía trong một chút, lấy thân mình che chắn bớt những ánh mắt xung quanh.

Thế nhưng chưa kịp hành động, Yến Mị đã giơ tay ôm lấy vai cậu, kéo cả người cậu vào lòng mình, để cậu nghiêng người dựa sát vào ngực hắn.

“Chỉ ba trạm thôi.”

Lúc Diệp Ký Thư ngẩng đầu, đối phương dịu dàng lên tiếng, giọng nói nhẹ như gió thoảng bên tai.

Hơi thở nóng rực phả vào vành tai.

Ngứa.

Diệp Ký Thư không chịu nổi, khẽ co vai lại, theo bản năng né ra sau một chút, rụt người lại thành một cục nhỏ, hoàn toàn bị vòng tay của đối phương bao trọn.

Dù sao cũng chỉ là đoạn đường ngắn.

Có giành giật gì đi nữa… hình như cũng chẳng có nhiều ý nghĩa.

Cậu tự nhủ như vậy, rồi lại lấy điện thoại ra, tiếp tục đọc nốt tin tức về trò chơi mà mình chưa xem xong.

Trong khoảng lặng không lời giữa hai người, Diệp Ký Thư có thể cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu mình, chậm rãi vuốt ve.

Ngón tay từ từ lướt qua thái dương, rồi trượt xuống má, rất nhanh đã chạm đến vành tai, nhẹ nhàng xoa bóp vài cái, sau đó thuận tay vén những sợi tóc rũ xuống của cậu ra sau tai.

Bởi vì tóc không đủ dài, nên rất nhanh lại trượt xuống như cũ, mềm mại lướt qua gò má.

“Thích.”

“Rất thích.”

Giọng của Yến Mị vang lên bên tai, thấp và trầm, mang theo chút hưng phấn không thể che giấu.

Sau đó, như thể chẳng hề biết mệt mỏi, dù rõ ràng là công cốc, hắn vẫn lặp đi lặp lại động tác đó, nhẹ nhàng vuốt ve tóc Diệp Ký Thư, vén lên rồi lại để rơi, lặp lại một cách kiên nhẫn như đang thưởng thức một trò chơi đầy mê hoặc.

Diệp Ký Thư không ngăn lại. Cậu vẫn cúi đầu chơi điện thoại như không có chuyện gì xảy ra.

Từ khi hai người ở bên nhau vào mấy tháng trước, những hành động thân mật kiểu này ngày càng nhiều, ngày càng táo bạo, không chút kiêng dè.

Tuy lúc nghe thấy lời tỏ bày trắng trợn như vậy vẫn còn chút không quen, nhưng so với ban đầu, cậu đã dễ chịu hơn rất nhiều.

Bây giờ… cũng chỉ là bị vuốt tóc mà thôi. Không đến mức làm tim đập loạn lên nữa.

Cũng vì đã quá quen, Diệp Ký Thư hoàn toàn không chú ý đến khung cảnh trong xe buýt lúc này.

Bị Yến Mị ôm gọn trong lòng, ngăn cách mọi ánh nhìn và âm thanh bên ngoài, cậu không nghe thấy tiếng thở dồn dập, không thấy ánh mắt như bị thôi miên của đám sinh viên đang cố kiềm chế bản thân khỏi lao tới.

Tiếng "kẽo kẹt" vang lên không phải từ bánh xe lăn trên mặt đất, mà là tiếng răng nghiến và ghế ngồi bị siết chặt vì cơn kích động khó kiềm.

Bọn họ... đã mất đi lý trí.

Chẳng hề sợ hãi mà muốn tới gần nhưng vẫn ở một chỗ như cũ, như thể bị một sức mạnh vô hình ghim chặt tại chỗ, không thể nhích lại dù chỉ một chút.

Yến Mị mặt không biểu cảm nhìn, cuối cùng khóe miệng khẽ nhếch, nở một nụ cười trào phúng, khinh miệt.

Nụ cười ấy không chạm tới đáy mắt.

Đôi mắt thuần đen kia chỉ mang theo vẻ lạnh lẽo và hờ hững.

Chỉ cần ở chung một không gian, lý trí của người khác đã dễ dàng bị ảnh hưởng, phản ứng nhàm chán của loài người đều nằm trong dự đoán.

Không giống như người đang nằm trong lòng.

Đó là tồn tại độc nhất vô nhị mà hắn phát hiện ra.

Nghĩ đến đây, hắn lại cúi đầu, chăm chú và nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của đối phương, khóe miệng mang theo một độ cong dịu dàng.

Động tác ấy thể hiện rõ sự đối lập nhiệt độ, khiến người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Rất nhanh, xe buýt dừng lại trước ký túc xá của Học viện Toán học.

Khác với Học viện Nghệ thuật, Học viện Toán học nổi tiếng là nghèo, vì vậy dãy ký túc xá này trông chẳng khác gì mấy khu tập thể cũ kỹ, bên ngoài còn có vài sinh viên phơi chăn ra nắng.

Trong lòng Diệp Ký Thư vẫn luôn có một cảm giác bất an mơ hồ.

Nhưng lại không thể nói rõ nguyên nhân.

Cậu liếc nhìn những bạn học khác trên xe buýt.

Ngoài vẻ mặt có chút hoang mang có lẽ là vì cái nóng bức mùa hè khiến người ta bực bội thì cũng không thấy gì bất thường.

… Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Chẳng lẽ vì cốt truyện sắp bắt đầu rồi?

Hiện tại mới chỉ là khởi đầu, chỉ có vài nhân vật phụ bắt đầu xuất hiện.

Còn những nhân vật quan trọng, những người có thân phận nổi bật trong nguyên tác, vẫn chưa lộ diện. Điều đó khiến người ta có cảm giác như có một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

“Tớ lên cất đồ rồi xuống dưới.”

Nghĩ đến cốt truyện trong sách, Diệp Ký Thư có chút bất an, quay sang người bên cạnh dặn dò: “Chờ tớ ở đây.”

Dù sao có làm nhiệm vụ chia ba hướng, ít nhất phải có mặt cậu tại hiện trường.

Tuy không rõ vì sao lại mong như vậy, nhưng dường như trong tiềm thức lại hy vọng đối phương không hòa hợp với người khác.

Chỉ ở một mình với mình thôi thì tốt biết mấy.

Những người đó, ai cũng có tính cách riêng,

nhưng chẳng ai thực sự là người tử tế hay có đạo đức gì cao cả.

Chẳng lẽ… mình là kiểu người thích việc người khác gặp chuyện xui?

Diệp Ký Thư vốn cảm thấy lời nói khi nãy của mình có phần hơi ép buộc, đột nhiên thấy hơi hối hận. Nhưng mà…

“Ừm.”

Người trước mặt chẳng những ngoan ngoãn gật đầu, thậm chí tâm trạng còn tốt lên thấy rõ.

“Vậy... tôi đợi cậu.”

【 Tôi sẽ nghe lời. 】

【 Phải bảo vệ tôi thật tốt đấy, Ký Thư. 】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play