Tiêu Hàn lùi xe ra một chút nhưng không rời đi.
Sở Tương quay người nhìn Diệp Thần, ngạc nhiên hỏi: “Anh giận cái gì?”
Diệp Thần nhìn cô không tin nổi: “Tôi giận cái gì ư? Sở Tương! Cô nhanh vậy đã ở bên Tiêu Hàn rồi sao? Bảo sao Tiêu thị đột nhiên bắt tay với Đông Phương giành gói thầu nhà tôi, cô…”
“Dừng.” Sở Tương phẩy tay, liếc anh từ đầu đến chân: “Anh là trẻ con mẫu giáo à, hay thứ quái vật nghe không hiểu tiếng người? Tôi giành thầu nhà anh chẳng phải vì anh cứ quấy rầy tôi sao? Cứ tiếp tục đi, tôi sẽ giành đến khi nhà họ Diệp phá sản. Không tin thì thử xem. Còn nữa, tôi ở bên ai không liên quan đến anh. Tránh xa tôi ra, tôi không hứng nói chuyện với anh.”
Sở Tương vòng qua định đi, Diệp Thần theo phản xạ đưa tay kéo cô, lập tức bị cô chụp lấy ngón tay bẻ mạnh, anh đau rú lên một tiếng.
“Sở Tương! Buông ra!” Diệp Thần vì đau tay đành khuỵu xuống đất, đau đến méo cả mặt mũi.
Sở Tương hất tay anh ra, hừ lạnh: “Xem ra anh đúng là nhớ ăn không nhớ đòn. Vậy thì tôi sẽ đánh cho đến khi anh không dám động đậy nữa.”
Tiêu Hàn buông tay khỏi tay nắm cửa, ngồi lại ghế. Nỗi lo của anh đúng là thừa, lần trước Sở Tương cũng dùng chiêu này trị Diệp Thần.
Diệp Thần ôm tay, bực dọc nói: “Sở Tương, cô có thể nghe tôi nói hết không? Tôi đã chia tay Bạch Tuyết Vi rồi, tất cả đều do cô ta xúi giục. Tôi tìm cô chỉ muốn nói, mong cô tha lỗi cho tôi, chúng ta làm lại từ đầu. Nếu không phải vì thích cô, cô nghĩ tôi bị cô đánh mấy lần mà còn không tính sổ à?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT