**Thể loại:** Hiện đại, đô thị tình duyên
Không sao cả nếu trái tim em không ở đây.
"Hành lý của em vẫn chưa thu dọn xong, ngày mai chúng ta lại đi lấy thêm một ít."
Trần Trạch Ngôn mở cửa, giải thích với tôi.
Hóa ra mẹ tôi đã giúp tôi thu dọn một ít hành lý và gửi đến nhà anh ấy rồi.
Cả nhà anh ấy, dường như thật sự rất gấp gáp, không thể chờ đợi thêm.
"Vợ chồng mới cưới, ở riêng không tốt lắm."
Anh ấy thấy tôi im lặng, có lẽ cho rằng tôi không vui, giọng nói mang theo chút dò hỏi.
"Ừm." Tôi gật đầu, "Em hơi đói, chúng ta ăn gì đây?"
"Anh đi nấu cơm."
Anh ấy thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi vào bếp.
Ánh đèn sáng rực từ trần nhà chiếu xuống, soi rõ từng sợi tóc của Trần Trạch Ngôn.
Anh mặc một chiếc tạp dề màu tối, vô cùng nghiêm túc mà xào rau nấu nướng.
Dịu dàng đến khó tin.
Tôi ngẩn ngơ nhìn bóng lưng Trần Trạch Ngôn.
Khung cảnh này tôi đã ảo tưởng vô số lần.
Nhưng mỗi lần, hiện thực lại dần xa cách, tôi đành ảm đạm giấu đi tâm tư.
Khi còn bé, tôi kiêu ngạo với Trần Trạch Ngôn đến mức ghê gớm.
Trần Trạch Ngôn vì lời dặn của người lớn cũng vô cùng chiều chuộng tôi.
Tôi liền được đà lấn tới, càng thêm phóng túng.
Tôi thích cái vẻ Trần Trạch Ngôn bất lực trước tôi, nhưng vẫn chỉ có thể nhường nhịn, cưng chiều tôi.
Ít nhất là trước khi tôi vào đại học, tôi đều cho rằng Trần Trạch Ngôn sẽ cả đời ở bên cạnh tôi.
Cho dù Trần Trạch Ngôn ưu tú đến mức có thể dễ dàng cướp đi ánh mắt của rất nhiều cô gái.
Nhưng bên cạnh anh, chỉ có tôi.
Tôi chắc mẩm là như vậy.
Cho đến khi tôi cùng anh vào cùng một trường đại học.
Một lần tôi đi tìm anh, vừa lúc gặp được anh đang cẩn thận bày tỏ với một cô gái.
Anh nói đi nói lại "anh thích em".
Mỗi lần đều khẩn trương, thấp thỏm, nhưng lại chứa đầy tình yêu chân thành.
Đó là bộ dáng mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Mà cô gái kia, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng đủ thấy ôn nhu, tri thức đến mức khiến tôi tự ti.
Trong khoảnh khắc ấy, tim tôi như bị ai đó đâm một nhát.
Tình cảm ngây ngô vừa mới bắt đầu thức tỉnh đã bị tạt một gáo nước lạnh.
Tôi đột nhiên ý thức được, anh ấy không nhất định là của tôi.
Sau đó, tôi mất đi sự tự tin và kiêu ngạo trước Trần Trạch Ngôn.
Chúng tôi cũng dần dần xa cách.
Nhưng tôi chung quy vẫn không cam tâm.
Sự không cam tâm ấy được phóng đại vô số lần khi Trần Trạch Ngôn muốn theo đuổi bạch nguyệt quang của anh ấy.
Nào ngờ sẽ xảy ra ngoài ý muốn vì tôi say rượu.
Có lẽ anh ấy vẫn là không thích tôi.
Nhưng anh ấy đối với tôi như vậy, có phải hay không chứng tỏ anh ấy cũng đang cố gắng chấp nhận tôi?
Tôi không nên tham lam như vậy.
"Gần quan được ban lộc."
Đã từng tôi bỏ lỡ cơ hội.
Hiện giờ ông trời lại cho tôi một lần nữa.
Tôi nhất định sẽ từng chút từng chút chiếm lấy trái tim anh ấy, gỡ bỏ ánh trăng kia.
Đêm dần khuya.
Trần Trạch Ngôn đã bàn với tôi, trong khoảng thời gian này trước mắt sẽ ngủ riêng, từ từ thích ứng.
Nhưng mẹ tôi lại không nghĩ như vậy.
Tôi đứng trong phòng tắm, mặt đỏ bừng.
Tùy tay lấy chiếc váy ngủ, kẹp bên trong là một tờ giấy nhỏ.
Bên trên là nét chữ quen thuộc của mẹ tôi:
"Tuyệt chiêu quyến rũ đàn ông."
???
Thật đúng là mẹ ruột của tôi.
Tôi u sầu cầm lấy chiếc váy ngủ lụa tơ tằm màu đen còn treo mác.
Chất liệu vừa mềm vừa mỏng, hai sợi dây áo mảnh mai, phảng phất chỉ cần kéo nhẹ là đứt.
Chỉ cần tưởng tượng đến việc sẽ bị Trần Trạch Ngôn nhìn thấy, tôi đã cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Có lẽ là tôi ở trong phòng tắm quá lâu.
Trần Trạch Ngôn gõ cửa, hỏi: "Sao lâu vậy?"
Tôi ấp úng qua loa cho xong chuyện, cuối cùng vẫn quyết định mặc vào.
Dù sao chỗ nào không nên hở cũng không hở.
Chỉ là một chiếc váy thôi mà, không có gì.
Tôi tự an ủi mình.
Nhưng tôi vẫn đánh giá cao độ dày da mặt của mình.
Khi tôi bước ra ngoài, ánh mắt Trần Trạch Ngôn dừng lại trên người tôi.
Tôi cảm nhận rõ ràng yết hầu anh ấy khẽ động, ánh mắt cũng theo đó trở nên tối sầm lại.
Cả người tôi đều bị ánh mắt nóng rực của anh ấy làm cho đỏ bừng.
May mắn là điện thoại của tôi đúng lúc vang lên.
Tôi vội vàng cầm lấy như trốn tránh, không cần nhìn cũng định bắt máy.
Trần Trạch Ngôn lại giật lấy điện thoại của tôi, ấn nút từ chối, rồi tùy tay ném điện thoại lên sofa.
Anh ấy đưa hai tay ra, dồn tôi vào giữa ngực anh ấy.
Tôi còn có chút ngơ ngác, nhưng bản năng cảm thấy nguy hiểm.
Tôi rụt người về phía sau, cho đến khi toàn bộ lưng tựa vào sofa, không còn đường lui.
Trần Trạch Ngôn cúi đầu xuống.
Khoảng cách đột ngột kéo gần, hơi thở ấm áp của anh ấy cũng theo đó quẩn quanh.
Tim tôi đập loạn xạ, thấp thỏm nhắm mắt lại.
Chỉ nghe anh ấy nghiến răng nghiến lợi gọi tên tôi:
"Từ Ấm, mặc như thế này đi nghe điện thoại của người đàn ông khác.
"Em có phải hay không còn thiếu chút tự giác của một người vợ?"
Tôi mở to mắt, đang định cãi lại.
Đối phương đã khóa môi tôi.
Trần Trạch Ngôn ôm tôi ném lên giường.
Tôi nhìn ánh mắt u ám của anh ấy, yếu ớt mở miệng: "Không phải nói là ngủ riêng sao?"
Trong giọng nói của Trần Trạch Ngôn vẫn còn ẩn chứa chút khàn khàn vừa kết thúc:
"Không chia nữa.
"Để em có chút tự giác là người đã có chồng."
Tôi vội vàng nhận sai:
"Em biết rồi, lần sau tuyệt đối chú ý."
Vốn dĩ chỉ là ngượng ngùng, quên mất việc suy nghĩ, sẽ không có lần sau.
Vẻ mặt Trần Trạch Ngôn cuối cùng cũng dịu đi một chút.
Anh ấy gạt những sợi tóc dính trên má tôi, thêm chút ý tứ ôn nhu:
"Ừm, ngoan."
Ánh đèn trong phòng ngủ tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Trần Trạch Ngôn vô cùng nghiêm túc dùng ánh mắt miêu tả từng đường nét trên khuôn mặt tôi.
Rõ ràng không ai nói gì.
Nhưng tôi lại có chút đắm chìm trong bầu không khí như vậy.
"Từ Ấm." Anh ấy gọi tên tôi, không còn vẻ tàn nhẫn vừa rồi, ngược lại mang theo chút quyến luyến.
"Ừm."
"Chúng ta làm vợ chồng tốt, được không?"
Trong mắt anh ấy như chứa đầy những ngôi sao lấp lánh.
"Sáng nay anh tức giận là vì nghe được Lâm Toàn hẹn anh ăn cơm, anh ghen đúng không?"
Tuy là hỏi tôi, nhưng anh ấy lại không cho tôi cơ hội trả lời, tự mình nói: "Anh cũng ghen, khi thấy em mặc như thế này đi nghe điện thoại của người đàn ông khác.
"Vậy coi như chúng ta hòa nhau, sau này anh sẽ chú ý giữ khoảng cách với những người khác giới, em cũng nhớ kỹ mình đã kết hôn rồi, được không?"
Từng câu từng câu của anh ấy dần dần xâm nhập vào trái tim tôi.
Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng trong lồng ngực, hỏi: "Anh nói thật?"
"Thật sự."
Tôi bỗng nhiên cười: "Được."
Khuôn mặt Trần Trạch Ngôn trở nên vô cùng dịu dàng.
Anh ấy hôn lên khóe miệng tôi: "Nhất ngôn vi định."
Sau đó, tình cảm của chúng tôi nhanh chóng thăng hoa, giống như những cặp vợ chồng bình thường khác, không có gì khác biệt.
Trần Trạch Ngôn vì dự án mới của công ty mà bận tối mắt tối mũi.
Anh ấy nói cấp trên hứa hẹn chỉ cần hoàn thành dự án này, anh ấy sẽ được kéo dài thời gian nghỉ kết hôn.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy anh ấy vất vả như vậy, tôi đều rất đau lòng.
Một ngày, tôi làm cơm hộp tình yêu, định mang đến cho anh ấy ăn thêm.
Đến công ty Trần Trạch Ngôn, tôi lấy điện thoại ra định gọi cho anh ấy ra đón tôi.
Còn chưa kịp bấm số, tôi liền thấy hai người từ thang máy công ty đi ra.
Người đàn ông mặc bộ vest đen, cả người chỉnh tề, nhìn thành thục lại có mị lực, là Trần Trạch Ngôn quen thuộc của tôi.
Một người khác, tôi cũng quen thuộc.
Cô ấy mặc áo sơ mi trắng và váy dài màu be, trang điểm tươi tắn, mái tóc xoăn bồng bềnh theo từng bước đi của cô ấy.
Đứng cùng Trần Trạch Ngôn, trông vô cùng xứng đôi.
Rõ ràng là Lâm Toàn vừa mới về nước không lâu.
Từ khoảng cách không xa, tôi nhìn Trần Trạch Ngôn vì chiếu cố Lâm Toàn, hơi cúi đầu lắng nghe cô ấy nói chuyện, thỉnh thoảng còn gật đầu đáp lại vài câu.
Đột nhiên, tôi đánh mất dũng khí bước lên phía trước.
Giống như bị kéo trở lại thời đại học trong nháy mắt.
Giữa họ luôn có thể nói rất nhiều điều mà tôi không hiểu.
Bầu không khí ấy dường như tôi vĩnh viễn cũng không thể chen vào.
Tôi chỉ có thể bị bóng ma của Lâm Toàn hoàn toàn bao phủ.
Khi đó tôi không có thân phận gì để can thiệp, chỉ có thể chọn cách im lặng rời đi.
Hiện giờ cho dù tôi đã trở thành vợ của Trần Trạch Ngôn, tôi dường như vẫn phản xạ có điều kiện mà né tránh.
Một mình trở về nhà, nhìn căn nhà trống rỗng.
Tôi phỉ nhổ chính mình: "Nhìn xem cái dáng vẻ bạc nhược của mày kìa, lần sau nên xông lên tuyên bố chủ quyền."
Nói là nói vậy, nhưng tôi biết mình thực sự không có cảm giác an toàn.
Đặc biệt là khi đối mặt với Lâm Toàn.
Chỉ cần trong đầu hiện ra cảnh Trần Trạch Ngôn cẩn thận bày tỏ với Lâm Toàn, tôi liền sẽ không ngừng nghi thần nghi quỷ.
Giống như một tên trộm, dùng thủ đoạn không quang minh cướp đi bảo vật, tùy thời lo lắng đề phòng sẽ bị chủ nhân thực sự lấy lại.
10 giờ tối.
Điện thoại bị tôi ném trong góc vang lên, nhưng lại bị tiếng nhạc ồn ào bao phủ.
Tôi tùy ý lắc lư cơ thể trong sàn nhảy.
Đại não bị cồn làm tê liệt đến lâng lâng.
"Ấm Ấm." Khuê mật giữ chặt tay tôi, kéo tôi ra ngoài, kinh ngạc nói: "Lại là vì Trần Trạch Ngôn à?"
Thấy tôi không nói gì, cô ấy ôm lấy vai tôi, đưa tôi về ghế dài.
"Cậu đó, đôi khi cũng nên nhìn những người đàn ông khác."
Vừa nói, vừa vặn một người đàn ông giơ ly rượu đi tới:
"Vừa rồi xem cậu nhảy rất đẹp, có thể làm quen không?"
Tôi say đỏ mặt ngã vào lòng khuê mật, trợn tròn mắt nhìn lại.
Ừm, lớn lên không đẹp bằng Trần Trạch Ngôn.
Ý nghĩ này khiến tôi phỉ nhổ chính mình: Đến giờ phút này còn không thể không nghĩ đến anh ấy sao?
"Không thể." Khuê mật từ chối trước một bước.
Người đàn ông mỉm cười nhắc nhở: "Tôi đang nói đến người trong lòng cậu kia."
Khuê mật ẩn ẩn đen mặt, đang định quát đuổi anh ta đi.
Tôi từ trên bàn vớt lấy ly rượu cùng anh ta chạm cốc:
"Cảm ơn anh nhé, mắt nhìn không tệ."
Khuê mật véo eo tôi.
Tôi mờ mịt nhìn cô ấy: "Không phải cậu muốn tớ nhìn những người đàn ông khác sao?"
Người đàn ông càng thêm nắm chắc phần thắng, mỉm cười đưa tay về phía tôi: "Muốn cùng đi nhảy không?"
Anh ta đang định tiến lại gần hơn một chút, lại bị một người khác ngăn lại.
"Từ Ấm!" Một giọng nói giận dữ vang lên bên tai.
Tôi buông ly rượu, híp mắt lẩm bẩm: "Ảo giác."
Sao ở đây lại có giọng của Trần Trạch Ngôn?
Một lát sau, tôi chậm chạp cảm thấy không khí không thích hợp, mở to mắt nhìn.
Chỉ thấy Trần Trạch Ngôn mặt mày đen tối đứng đó, cả người tỏa ra một vẻ lạnh lẽo khó tả.
Tôi cuối cùng cũng biết đây không phải ảo giác.
Nội tâm ẩn nấp bốc cháy lên một chút vui mừng, nhưng có thể tưởng tượng đến điều gì đó lại nhanh chóng bị dập tắt.
Tôi không muốn để ý đến anh ấy, túm lấy vạt áo khuê mật vài phần cố ý truy vấn: "Không phải cậu muốn tớ nhìn những người đàn ông khác sao?"
Khuê mật kiên nhẫn dỗ tôi: "Không cần nhặt người ở đây, lần sau tớ sẽ giới thiệu cho cậu người tốt hơn."
Tôi liếc Trần Trạch Ngôn một cái, giơ ngón út lên: "Ngoéo tay, phải vừa đẹp trai vừa ngoan."
Cuộc đối thoại này khiến sắc mặt Trần Trạch Ngôn hoàn toàn đen lại.
Anh ấy cực lực kiềm chế cảm xúc, dịu giọng dỗ dành muốn kéo tôi ra khỏi vòng tay khuê mật:
"Ấm Ấm, về nhà với anh."
Tôi múa may cánh tay, không cho anh ấy lại gần:
"Anh tránh ra, tôi không cần đi theo anh."
Khuê mật đối với Trần Trạch Ngôn cũng không có sắc mặt tốt, cự tuyệt nói: "Thôi đi, Ấm Ấm không muốn đi theo anh. Các người cũng chỉ là thanh mai trúc mã mà thôi, anh quản không..."
Lời cô ấy còn chưa nói xong, đã bị Trần Trạch Ngôn ngắt lời:
"Cô ấy là vợ tôi."
Khuê mật lập tức trừng lớn hai mắt.
Tôi lại bị Trần Trạch Ngôn bế ngang trở về.
Anh ấy ném tôi lên giường, hừ cười một tiếng, giữa lông mày còn uẩn giận chưa tan:
"Tôi không quản được em?
"Vậy em muốn ai quản?
"Cái người sắp được giới thiệu cho em kia?"
Anh ấy nắm lấy má tôi, dùng sức nhéo nhéo:
"Em có phải hay không vẫn luôn ôm cái ý nghĩ đó, cho nên mới không nói với bạn bè của em chuyện chúng ta kết hôn?"
Tôi bị anh ấy đổi trắng thay đen tức giận đến đại não đau nhói.
Cảm xúc bị đè nén bùng nổ, khiến giọng nói của tôi trở nên nghẹn ngào:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT