Cảm Hóa Nữ Đế Lười Biếng Mười Tám Kiểu
Cảm Hóa Nữ Đế Lười Biếng Mười Tám Kiểu
Trọn Bộ 1 ngày Hoàn
71 chương
0 0
12345
sadasc sdasv • Trọn BộHoàn
Văn án: Số chương: 71

Chương 1

Hôm nay gió nhẹ mưa phùn, ẩm ướt khí ấm, là ngày lành để lìa đời.

Bục nhảy bungee vốn đã cũ nát dị thường, khóa an toàn phong hóa không thể cài chặt, người phụ nữ đứng ở mép bục cũng chẳng thèm kiểm tra kỹ lưỡng, tùy ý kéo kéo dây thừng, rồi thả người nhảy.

Nàng sớm đã quen với cảm giác không trọng lượng và gió rít mang lại từ các môn thể thao mạo hiểm, những kích thích này thậm chí không thể khơi dậy chút gợn sóng nào trong lòng.

Thân thể như con diều đứt dây lao xuống, khoảng cách mặt đất lầy lội càng lúc càng gần.

Sợi dây đàn hồi dần căng ra, ngay trước khoảnh khắc đàn hồi, khóa an toàn răng rắc một tiếng vỡ tan, tựa như âm thanh báo hiệu sự diệt vong.

Vận mệnh chẳng còn đoái hoài đến nàng, ván cược sinh tử này, đáp án đã định.

Cảnh Hoài sắc mặt tĩnh lặng như mặt hồ sâu thẳm, hai tay dang rộng, thả lỏng thân thể, khẽ khép mắt.

*Phanh* ——

Ý thức bị cơn đau khi tiếp đất nhấn chìm, ý niệm cuối cùng loé lên: Thi thể mình chắc chắn sẽ thối rữa rất nhanh.



Một nơi cung điện vô danh.

Thanh y tuyệt sắc, tựa sương khói như tiên, nữ tử đứng ở cửa điện, ngóng nhìn phương xa chân trời.

Mây đen cuồn cuộn mang theo sát khí bất tường, chực chờ ập xuống nơi thanh tịnh này, nuốt chửng bóng hình mảnh mai đơn bạc kia.

Nàng khẽ thở dài, ánh mắt thê lương bất đắc dĩ, lẫn lộn chua xót và áy náy khó phân, “Đứa trẻ kia, thật sự cố chấp đến vậy…”

“Lúc trước nếu như……”

Lời chưa dứt, bỗng nhiên ngừng lại, nữ tử như mất hồn nhắm mắt, một lát sau lại mở to, đáy mắt trong veo như nước đầm, không còn chút ánh sáng nhu hòa, chỉ còn lại sự tĩnh mịch chết lặng của giếng sâu.

Đôi môi vốn nhợt nhạt được tô điểm thêm chút thanh ô, tựa như tưới một linh hồn thấm đẫm kịch độc lên thân xác rỗng tuếch.

Nàng nhìn quanh căn phòng chẳng chút mới mẻ, thấp giọng lẩm bẩm:

“Đây là lần thứ mấy rồi……”



Cái chết tựa như một giấc ngủ dài, vô thức phiêu đãng, bỗng từ đâu truyền đến một lực hút mạnh mẽ, kéo nàng trở lại với những mảnh vụn tư duy.

Sau một hồi ngây ngốc, Cảnh Hoài nắm chặt tay, cảm nhận được sức mạnh và xúc cảm chân thật.

Nàng mở bừng mắt.

Trước mắt là một chiếc bàn gỗ, mặt bàn trơn nhẵn, hai đầu cong lên, kiểu dáng lạ lẫm so với thời hiện đại. Trên bàn bày giấy bút nghiên, cùng một vài quyển sách và sổ con giống như trong phim cổ trang.

Mơ màng xoa xoa thái dương, nàng ngẩng đầu nhìn quanh. Đây là một gian phòng cực kỳ rộng lớn.

Đồ đạc trong phòng chạm khắc hoa văn tinh xảo, cửa và tường đều làm bằng gỗ, trên mặt đất lát gạch đá chỉnh tề, các góc phòng đặt đủ loại đồ trang trí: bình sứ, đồ đồng, cây xanh; trên tường treo thư pháp và tranh thuỷ mặc.

Cổ hương cổ sắc, chẳng tìm thấy chút dấu vết nào của văn minh hiện đại.

Nhìn những quyển sổ con bày bừa bộn trên bàn, Cảnh Hoài hai mắt hơi nheo lại, trong lòng dấy lên ngọn lửa kỳ quái, tim đập thình thịch, hô hấp dồn dập.

Đây là xuyên không?

Vốn tưởng rằng nàng sẽ mãi mãi mắc kẹt ở thế giới kia, không ngừng giằng co giữa lằn ranh sinh tử, nào ngờ một khi ngã xuống, lại có kinh hỉ bất ngờ……

[Oa! Xin chào, ký chủ thân mến của ta!]

Một giọng nữ non nớt, nghe có vẻ nhiệt tình thái quá, đột nhiên vang lên trong đầu, khiến dòng suy nghĩ hỗn loạn của nàng cứng lại. Cảnh Hoài ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo, sát ý gần như ngưng tụ thành hàn băng.

“Cút khỏi đầu ta.” Nàng gầm lên.

Thứ kia hiển nhiên không ngờ nàng lại có phản ứng như vậy, không khí tức khắc chìm vào im lặng.

Một lúc sau, giọng nói kia mới run rẩy vang lên, ủy khuất: [Người ta đâu có ở trong đầu của ngươi, không tin thì tự ngươi tìm đi.]

Cảnh Hoài mỉa mai nhếch môi, khép mắt ngưng thần, nhìn vào thức hải, tầm mắt phút chốc thay đổi, chui vào một không gian nhỏ cổ quái.

Bốn phía toàn là sương trắng mờ mịt, chỉ có một cô bé mặc váy vàng nhạt ngồi xếp bằng ở trung tâm, trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, vô cùng nổi bật.

“Ngươi…ngươi…ngươi vào bằng cách nào!?”

Cô bé mặt tròn mắt hạnh, vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, run rẩy chỉ tay vào nàng.

Phàm nhân chưa từng tu hành sao có thể tiến vào thức hải!?

“Trốn trong đầu ta, còn hỏi ta vào bằng cách nào?” Cảnh Hoài cười nhạo một tiếng, cả người căng cứng, lệ khí ngưng tụ thành thực chất, trạng thái dị thường đến rõ ràng.

Nàng nhanh chóng tiến lên, hung hăng vung một quyền về phía huyệt Thái Dương của cô bé, tiếng gió rít lạnh thấu xương, sát chiêu không hề kiêng dè, dường như đã thấy trước cảnh tượng óc vỡ toang ngay sau đó, hoàn toàn không biết bốn chữ "thương hương tiếc ngọc" viết như thế nào.

Cô bé theo bản năng kêu lên một tiếng, nhắm chặt hai mắt.

Nhưng chợt, Cảnh Hoài trợn mắt nhìn thấy nắm đấm của mình hụt hẫng, như đánh trúng một đạo hư ảnh, lướt qua người cô bé rồi biến mất vào màn sương.

Cảnh Hoài: “……”

Không nghe thấy động tĩnh gì, cô bé cẩn thận hé mắt, thấy Cảnh Hoài sắc mặt khó coi, nhưng không còn sát ý lẫm liệt như trước, tức khắc thở phào nhẹ nhõm, cười hì hì nhảy dựng lên.

“Đừng kích động như vậy chứ, ký chủ đại nhân thân mến. Ngài thật đúng là không giống bình thường, ta từng dẫn dắt vài đời ký chủ, chỉ có ngài vừa lên tới liền tìm được chỗ của ta!”

Cô bé chắp tay trước ngực cười đến nịnh nọt, nhưng diện mạo vốn đã đáng yêu, nên cũng không mất đi vẻ dễ thương.

Cảnh Hoài nghiến răng, cố gắng đè nén sự bực bội trong lòng, cười khẽ: “Ngươi càng không giống bình thường, có thể đem người chết đưa tới đây. Ký chủ là cái gì, đây là đâu, ngươi lại là ai, đều nói rõ cho ta.”

Cô bé liên tục gật đầu, thầm nghĩ lần này bắt được tráng đinh thật đúng là vị thần nhân, tính tình quá lớn, làm người từng trải như cô cũng phải giật mình.

“Ta là Đinh Tiểu Ngũ, là một hệ thống cảm hóa dày dặn kinh nghiệm!” Cô bé kiêu ngạo ưỡn ngực, nghiêm túc nói: “Đây là một tiểu thế giới đang trên bờ vực sụp đổ, khí vận chi tử của thế giới này vì một sự cố, đã phải chịu đựng sự tra tấn vô cùng đau khổ! Dẫn đến thiện tâm không còn, hắc hóa thành một kẻ giết người không chớp mắt. Thế giới lệch khỏi quỹ đạo, cần được bình định! Nhiệm vụ của ta là từ các thời không tìm kiếm những linh hồn phù hợp, thả xuống thế giới này, phụ trợ người đó cảm hóa khí vận chi tử đã hắc hóa, ngăn chặn thế giới sụp đổ!”

Cô bé nói một tràng hùng hồn, vẻ mặt chính khí, mắt to lấp lánh ánh sáng.

Cảnh Hoài không dao động, nghiêm túc nghiền ngẫm lời cô bé, rồi đưa ra đánh giá trong lòng: Trăm ngàn sơ hở.

Nàng không vội vạch ra nghi vấn, mà hỏi: “Hệ thống là tạo vật của máy móc, sao lại có nhân thân?”

“Bắt chước! Bắt chước ngươi hiểu không!” Đinh Tiểu Ngũ nhảy nhót hai cái, xoay một vòng như để trình diễn. Chiếc váy vàng nhạt bằng chất liệu nhẹ nhàng, khiến cô bé trông như con gà con đang vỗ cánh loạn xạ.

“Ngài yên tâm, ta xác thật không ở trong đầu của ngài, đây chỉ là một thiết bị hình chiếu thôi, để tiện cho chúng ta giao lưu. Ngươi không gặp được ta, ta cũng không gặp được ngươi.”

Như nóng lòng chứng minh mình vô hại, cô bé lại tung ra phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ: “Chỉ cần nhiệm vụ thành công, ngài có thể sống sót ở thế giới này với thân phận mới, đạt được sinh mệnh lần thứ hai đó!”

Đối với người từng chết, đây tuyệt đối là phần thưởng vô cùng hấp dẫn.

Nhưng biểu tình của Cảnh Hoài trở nên có chút cổ quái.

“Ngươi không biết ta chết như thế nào sao?”

Đinh Tiểu Ngũ ngẩn ra, có chút mắc kẹt nói: “Chẳng phải là ngã… ngã chết sao.”

Ngã đến thảm thương, thi thể chia năm xẻ bảy.

Cảnh Hoài trầm mặc một lát, khẽ nhếch môi, lộ ra nụ cười đầu tiên mang theo cảm xúc tích cực.

Thật là phế vật, an tâm rồi.

Không hiểu sao, nhìn thấy nụ cười này, đáng lẽ Đinh Tiểu Ngũ phải thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có cảm giác không thoải mái, cảm giác mình bị nghi ngờ trong im lặng.

Cô bé chu môi, tận lực duy trì hình tượng chuyên nghiệp của mình: “Vậy… Ký chủ cũng tự giới thiệu một chút đi, ta nên xưng hô ngươi như thế nào?”

“Cảnh Hoài, 24 tuổi, không học hành gì, dân thất nghiệp lang thang, ăn chơi trác táng.” Cảnh Hoài sờ cằm, mang theo chút hài hước mà cười, tự đánh giá mình không hề nể nang, “Linh hồn chết đi nhiều như vậy, vì sao ngươi lại chọn ta để làm nhiệm vụ này?”

Đinh Tiểu Ngũ nghe đến ngây người, ấp úng: “Cái này… Tuyển chọn linh hồn không xem bằng cấp, cũng không xem công việc, linh hồn của ngươi và thể xác này hiếm thấy đến mức xứng đôi, cho nên…”

Mẹ ơi, người lần này mình chọn chẳng lẽ là một tên côn đồ xã hội đen sao! Xong rồi xong rồi, lúc phát hiện linh hồn này cực kỳ phù hợp, cô bé còn kích động đến muốn chết, chẳng chút suy nghĩ đã túm người tới, lại quên mất suy xét người này cũng có thể không đáng tin cậy…

Nhỡ đâu vừa gặp mặt đã bị người phụ nữ kia chém chết, nhiệm vụ của cô bé coi như hoàn toàn xong đời!

“Không được không được, ký chủ ngươi mau ra ngoài đi, mục tiêu sắp xuất hiện rồi, ta phải giảng giải cặn kẽ cho ngươi một chút!”

Cảnh Hoài nghe lời rút ý thức khỏi dị không gian trong thức hải, tầm mắt trở về gian phòng, khẽ liễm mắt, che giấu tia tính toán lạnh lùng trong đáy mắt.

Nàng ghét nhất có ai đó chui vào đầu mình, vô luận lời của Đinh Tiểu Ngũ có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả, cũng tuyệt đối không thể khiến nàng giao phó dù chỉ một chút tín nhiệm.

Ngoài cửa gỗ bỗng vang lên một tràng tiếng bước chân hỗn độn, từ xa đến gần, dừng lại trước cửa.

[Ôi chao ôi chao, đến nhanh thật!] hệ thống nôn nóng lẩm bẩm.

“Bẩm ——”

“Mười ba người hoàng tộc Nam Lâm, trừ mười hai người đã bị tru sát tại chỗ!”

“Nữ đế Nam Lâm phụng mệnh bắt sống, hiện đã áp giải tới! Bệ hạ có triệu kiến không?”

Tiếng bẩm báo lớn tiếng có sức xuyên thấu cực mạnh, khiến cánh cửa sổ rung động, cách cửa cũng có thể cảm nhận được sát khí huyết tinh đang lan tỏa trong giọng nói phấn khích kia.

Chiến tranh luôn dễ dàng giải phóng và khuếch tán ác niệm, khơi gợi khao khát giết chóc và lăng nhục trong thú tính chưa thuần của con người.

Cảnh Hoài giơ tay ấn ấn vành tai, đôi mắt híp lại, thấp giọng lẩm bẩm: “Nam Lâm… Nữ đế?”

Nàng lớn tiếng đáp: “Đưa người vào.”

Đinh Tiểu Ngũ vội vàng lên tiếng cùng lúc với nàng: [Đợi chút rồi gặp nàng! Ta còn chưa công đạo xong!]

Không khí khựng lại một khoảnh khắc.

Cảnh Hoài thờ ơ nhếch môi. Đinh Tiểu Ngũ bất đắc dĩ thở dài: “Thôi được, cứ cho nàng ta ngây ngốc một lát vậy. Ta nói với ngươi bây giờ, ngươi phải nghe kỹ đó!”

Cảnh Hoài không tỏ ý kiến, nhìn chằm chằm vào cửa. Người hầu bên ngoài nghe được đáp lời thì đẩy cửa ra, hai gã thị vệ áp giải một nữ tử mặc áo xanh bị trói bằng dây thừng thô tiến vào.

Ánh mặt trời bên ngoài vừa vặn, cửa vừa mở ra, ánh sáng như sóng triều ùa vào, chiếu lên khuôn mặt mấy người ảm đạm mơ hồ, khó có thể nhìn rõ. Duy chỉ có dáng người mảnh mai uyển chuyển của nữ tử được phác họa bởi ánh sáng, không chút che giấu.

*Bịch* một tiếng, nữ tử bị ép quỳ xuống trên phiến đá lạnh lẽo. Thị vệ cũng quỳ xuống hành lễ.

Cảnh Hoài cố nén sự nôn nóng khó hiểu, chờ đợi đôi mắt thích ứng với ánh sáng đột ngột, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia, mục tiêu nhiệm vụ của nàng.

Ánh sáng dần ấm lên, lớp bụi xám trước mắt từng lớp từng lớp bị vén lên, cho đến khi lộ ra ngũ quan rõ ràng của nàng.

Tiên dật như thánh.

Ánh mắt phút chốc đọng lại, sống lưng Cảnh Hoài hơi thẳng lên, sự lạnh giá lan tràn từng tấc một.

Đinh Tiểu Ngũ không hề nhận ra, cảm giác khẩn trương theo sự xuất hiện của nữ tử càng thêm dày đặc, cô bé vội vàng giới thiệu sơ lược về tình huống trước mắt.

[Nàng chính là mục tiêu nhiệm vụ của ngươi, Nữ đế Nam Lâm quốc, Tần Thứ, tự Xu Chi. Còn thân phận hiện tại của ngươi, là Nữ đế Đông Chiêu quốc, Lan Diệu Thanh, tự Cảnh Hoài.]

[Lan Diệu Thanh bản thân chỉ là một hoàng nữ không được sủng ái, lại không ngờ mang lòng lang dạ thú, mấy tháng trước đột nhiên tạo phản, tàn sát hoàng thất Đông Chiêu đến không còn ai ngoài trẻ nhỏ, dùng thủ đoạn thiết huyết bước lên ngôi vị hoàng đế, sau đó tự mình dẫn binh tấn công Nam Lâm.]

[Thế chân vạc của phiến đại lục này vốn dĩ an ổn, không ai có thể đoán trước được sẽ đột nhiên xuất hiện biến cố như vậy. Người Nam Lâm đam mê tự nhiên, trọng văn khinh võ, binh lực không đủ, vừa đánh vừa thua.]

[Tiên đế Nam Lâm dẫn dắt các con lao ra chiến trường, trong cung chỉ để lại Tần Thứ có địa vị đặc thù nhưng không giỏi võ đấu. Chiến trường tàn khốc, những hoàng tử hoàng nữ kia chết thì chết, trốn thì trốn, tiên đế cũng không trụ được bao lâu thì chết trận sa trường. Tần Thứ trở thành huyết mạch hoàng thất Nam Lâm còn sót lại, bị bắt tiếp nhận cục diện rối rắm này, bước lên đế vị.]

[Bảy ngày sau, Lan Diệu Thanh kéo quân công phá hoàng thành, Tần Thứ cự tuyệt lời thỉnh mệnh liều chết cố thủ đến cùng của các võ tướng, bất chiến mà hàng, Nam Lâm đổi họ Lan, trong cung đại loạn, Nam Lâm cũng đại loạn.]

[Thời gian hiện tại là lúc Lan Diệu Thanh vừa xâm nhập hoàng cung Nam Lâm không lâu, chiếm lấy phòng xử lý chính vụ của Nam Lâm đế; còn Tần Thứ ở lại hoàng cung chưa trốn thoát thì vừa bị cấp dưới bắt giữ.]

Nói đến đây, Đinh Tiểu Ngũ lại nhấn mạnh nhắc nhở: [Tuy rằng diễn biến này nghe có vẻ rất hèn nhát, nhưng ngươi đừng thật sự cảm thấy Tần Thứ là một nữ tử yếu đuối. Nhiệm vụ này đã thất bại bốn lần rồi, ngươi là ký chủ thứ năm của ta!]

Giọng nói rơi xuống đã lâu, vẫn không nhận được hồi đáp của Cảnh Hoài, cô bé rốt cuộc chú ý tới sự khác thường của ký chủ.

[Uy, ngươi có nghe ta nói chuyện không vậy!]

Chương 2

Hình chiếu cô bé dậm chân trong đầu nàng, giống như con gà con xù lông.
Các số gần nhất
Ứng Dụng TYT
Liên Hệ

TYT - Đọc và nghe truyện

Đầu trang

Người dùng bắt buộc phải tuân thủ quy định và pháp luật của quốc gia có liên quan khi xuất bản nội dung. Chúng tôi từ chối tất cả nội dung không hợp thuần thong mỹ tục, bạo lực, bất hợp pháp và sẽ huỷ chúng ngay khi phát hiện.

Các tác phẩm, bình luận, nội dung hoặc hình ảnh do thành viên đăng tải, người đăng phải chịu trách nhiệm. Nếu vi phạm, ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức khác, chúng tôi sẽ xác minh và gỡ ngay lập tức.

Bản quyền của các tác phẩm trên trang này (tiểu thuyết, bình luận, hình ảnh v.v.) thuộc về tác giả gốc. Trang này chỉ cung cấp chức năng tải lên, lưu trữ và hiển thị.