Dưới ánh mắt bình tĩnh của Minh Họa, Phùng Ngọc Anh có chút mất tự nhiên mà lảng tránh, rồi lại hỏi:
"Tỷ tỷ, nghe nói trước đây tỷ có mối xem mắt với người thành phố?"
"Ừ." Minh Họa nhẹ nhàng gật đầu.
Phùng Ngọc Anh ấp úng, hồi lâu không nói. Minh Họa coi như không thấy, dứt khoát lấy ra một quyển sách tiếng Nga lật xem.
Phùng Ngọc Anh tò mò xem xét: "Tỷ tỷ, đây là sách gì vậy?"
"Sách ngoại văn."
"Khó trách chữ như giun bò, thật khó coi."
Liếc nhìn Phùng Ngọc Anh một cái, Minh Họa không bình luận, hỏi: "Ngọc Anh muội muội, muội đến đây định ở mấy ngày?"
"Muội cũng không biết nữa. Nếu tỷ tỷ muốn muội ở lâu thì muội ở vài ngày, bằng không thì thôi."
"Vậy muội ăn cơm trưa xong rồi về đi. Cậu mợ chẳng phải đang tìm người xem mắt cho muội sao? Mau chóng tìm được người thích hợp mà gả." Đồ ngốc, đừng có chạy ra ngoài làm người khác cay mắt.
Trở nên xinh đẹp dựa vào bản thân chậm rãi thay đổi mới là thật, dựa vào ngoại vật rốt cuộc không phải là kế lâu dài. Trên trời sẽ không rớt bánh, chỉ có rớt phân chim, đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu. Dựa vào ngoại vật mà đắc chí, chẳng phải là tự mình bước vào bẫy rập của người khác sao?
Còn muốn chiếm đoạt hệ thống của ta, cái gì khí vận, công đức, muốn lừa ta làm công bán mạng, chờ đến khi ta hết giá trị lợi dụng thì nuốt chửng ta. Tính toán thật hay, kế hoạch có lời quá đi.
"Tỷ tỷ?!" Phùng Ngọc Anh khó tin nhìn Minh Họa.
Minh Họa nói: "Cậu mợ là người như thế nào, muội so với ta rõ ràng hơn. Muội cứ ở lì đây không về, cậu mợ nhất định sẽ tìm tới, đến lúc đó ăn vạ ở nhà ta không chịu đi thì sao?"
"Muội..."
Minh Họa cúi đầu đọc sách, không thèm để ý đến nàng.
Nhìn chằm chằm đỉnh đầu Minh Họa nửa ngày, ghen ghét nảy mầm trong lòng Phùng Ngọc Anh. Đời trước tỷ tỷ tuy rằng gả cho người hai đời chồng, làm mẹ kế của mấy đứa con, nhưng lại sống hạnh phúc hơn nàng. Cả đời được người ta nuôi, ăn ngon mặc đẹp, người kia tuy rằng xấu xí, nhưng đối với tỷ tỷ thật sự rất tốt.
Cho đến khi nàng chết, tỷ tỷ vẫn sống hạnh phúc.
Đời này, nàng không biết sai ở đâu, tỷ tỷ không gả chồng, quay về trường học tiếp tục học. Đời trước vào thời điểm này nàng đã gả vào nhà họ Lâm, bắt đầu cuộc sống bà chủ gia đình rồi.
"Tỷ tỷ ghen ghét muội đẹp hơn tỷ, cũng không cần đuổi muội đi chứ?"
"Ngu xuẩn, cho muội chút mặt mũi còn làm tới. Mau cút đi cho khuất mắt." Cho chút sắc mặt tốt liền tưởng ta dễ tính chắc.
Phùng Ngọc Anh tức đến mặt mày vặn vẹo, hằn học trừng mắt nhìn Minh Họa một cái, dậm chân xoay người bỏ chạy.
Tiêu mẫu từ phòng bếp đi ra, thấy Phùng Ngọc Anh chạy ra ngoài, sắc mặt khó hiểu đi vào phòng con gái. Vừa bước vào đã thấy con gái toát ra vẻ yên tĩnh, lật xem sách vở, cảnh tượng đẹp đẽ lạ thường.
"Bé à, hai đứa cãi nhau à?"
"Không có." Đặt sách xuống, Minh Họa ngước mắt nói: "Mẹ, mẹ có thấy Phùng Ngọc Anh kỳ lạ quá không?"
"Kỳ lạ sao?" Tiêu mẫu ngẫm nghĩ, như đang suy tư điều gì, "Nó đẹp lên, trước kia da dẻ nó kém lắm, đen thui. Bây giờ lại trắng hơn nhiều, còn trắng hơn cả con."
Minh Họa gật đầu: "Da dẻ của Ngọc Anh mười mấy năm nay vẫn vậy, đột nhiên lại trắng ra."
"Đúng đó, lạ thật." Tiêu mẫu nghĩ mãi không ra, lại nhìn con gái một cái, "Bé à! Có phải con ghen tị nó trắng không? Để mẹ đi hỏi xem nó làm thế nào mà trắng được như vậy."
Minh Họa: "..." Emmm...
"Mẹ, mẹ đừng đi hỏi."
Tiêu mẫu hỏi: "Con thật sự không muốn biết?"
"Không muốn, sau này mẹ ít tiếp xúc với Phùng Ngọc Anh thôi."
"Vì sao? Ngọc Anh cần mẫn, còn tốt hơn cả cha mẹ nó. Đối nhân xử thế cũng không tệ, biết con bệnh nên cố ý đến thăm."
Minh Họa đỡ trán: "Mẹ à, mẹ và cha mang lễ vật sang biếu đều là năm ngày trước rồi, bây giờ nó mới đến. Hai nhà mình chỉ cách một đại đội sản xuất, muốn thăm con thì đến sớm rồi."
"Hơn nữa, mẹ đã thấy ai đi thăm người bệnh mà tay không đến bao giờ chưa? Mẹ cũng không biết đâu, vừa rồi nó còn hỏi con trước đây có phải đã xem mắt với người thành phố hay không nữa. Không chỉ có vậy, nó còn khoe với con là nó đẹp lên, đắc ý hỏi con xem ai xinh đẹp hơn."
"Cái vị Ngọc Anh biểu muội này của con ấy, không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu."
Đáy mắt Tiêu mẫu thoáng hiện vẻ phức tạp, con gái không nói thì bà còn không nghĩ sâu xa.
"Có thể là nó dậy thì thôi."
"Con cũng nói vậy."
Tiêu mẫu bất đắc dĩ lắc đầu: "Nếu không thích nó thì sau này ít tiếp xúc với nó thôi, vừa hay nó đi rồi, trong thời gian ngắn chắc sẽ không đến đâu."
"Nó không đến nhà mình thì có thể, còn có đến nhà Tam Trụ thúc gia hay không thì chưa chắc."
Tiêu mẫu nhìn con gái, trịnh trọng hỏi: "Nó đến nhà Tam Trụ thúc gia làm gì? Cái bà đó ghê gớm lắm."
"Ai mà biết được."
Minh Họa nhếch môi cười, đầy oán khí, xem ra rất không cam lòng. Không biết trên người Phùng Ngọc Anh có cái gì, thật muốn xem thử.
"Con đó, lo mà đọc sách đi, đừng nghĩ đông nghĩ tây." Khẽ chọc trán con gái, Tiêu mẫu không để ý lời này, xoay người bận việc khác.
Minh Họa vén chăn xuống giường, mặc áo bông quần bông kín mít, chân đi đôi giày bông lông thỏ dày cộm. Lông thỏ là do Tiêu phụ bắt được trên núi rồi lột da làm ra từ năm kia, cả nhà chỉ có nguyên chủ có một đôi giày như vậy.
Gọi hệ thống ra, Minh Họa ra lệnh: "Bám theo xem nó muốn làm gì."
"Ký chủ, không cần xem ta cũng biết." Có được tự do, cả người nhẹ nhõm, hệ thống chủ động lấy lòng. Nó chiếu lại hình ảnh trực tiếp, Phùng Ngọc Anh hỏi thăm vài người, đã tìm đến nhà Tiếu Tam Trụ, gõ cửa, người mở cửa chính là bà Tiếu Tam Trụ.
Phùng Ngọc Anh đưa cho bà ta năm hào, hỏi thăm chuyện Lâm Đi Viễn.
"Thím, không biết đồng chí Lâm Đi Viễn bây giờ còn xem mắt không? Đã kết hôn chưa ạ?"
Bà Tiếu Tam Trụ nhận tiền, liếc xéo nhìn Phùng Ngọc Anh: "Chuyện đó qua mấy tháng rồi, người ta kết hôn lâu rồi, cô hỏi làm gì?"
"Dạ không có gì, cháu chỉ hỏi thăm thôi ạ." Phùng Ngọc Anh thất thần xoay người bỏ đi.
"A phi." Bà Tiếu Tam Trụ khinh bỉ nhổ nước bọt: "Con gái nhà lành mà không biết xấu hổ, không có người lớn dạy dỗ hay sao, trắng trẻo nõn nà hóa ra đều không phải là thứ tốt đẹp gì."
Bị nói móc, Minh Họa: "... Ghê thật."
Trên màn hình ảo, khóe miệng tiểu nhân co giật liên hồi, cố nén cười. Muốn cười mà không dám cười, vị trước mặt này tuyệt đối là một đại lão, nó vô tình trói định một nhân vật có thể thao túng sinh tử của nó.
Bọn họ trói định thần hồn thì đúng, nhưng ai biết đại lão trước mắt có thể phản sát khế ước!
"Bà Tiếu Tam Trụ cũng đanh đá thật." Minh Họa lắc đầu thở dài.
Hệ thống thầm cười: "Vô tri cũng thật vô tri."
Nếu ký chủ đại lão thật sự so đo, bà Tiếu Tam Trụ có bao nhiêu mạng cũng không đủ.
Minh Họa nhìn màn hình xuất thần, màn hình ảo đã tắt, trở về hình dáng thương thành. Nàng đang xuất thần, hệ thống không dám tự tiện lên tiếng, chỉ có thể bồi nàng.
"Phùng Ngọc Anh muốn đi làm mẹ kế?!" Minh Họa nhướng mày, nhìn hệ thống dò hỏi: "Nó xuyên sách, hoặc là trùng sinh? Chắc là trùng sinh."
Một người lâu dài ở trong trạng thái tự ti, hèn mọn, đột nhiên trở nên xinh đẹp mới có thể bành trướng đến tự cao tự đại như vậy.
Hệ thống bị hỏi trúng tim đen, phản ứng chậm mất vài giây. Đại lão quả nhiên là đại lão, chỉ vài giây đã hiểu rõ lai lịch của đối phương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT