Thẩm lão gia là một người coi trọng ngoại hình. Vừa đứng ở cửa, ông còn đang nghĩ xem nên đối mặt đứa cháu gái xấu xí vừa mới tìm về như thế nào. Ông là người thẳng thắn, chưa từng kiềm chế biểu cảm của mình, vui vẻ với những thứ đẹp đẽ, và không ngại lộ vẻ ghét bỏ với những thứ xấu xí.

Nhưng đứa cháu gái thứ năm này thì khác. Nó vừa mới được tìm về, tâm tư còn nhạy cảm lắm. Ông, với tư cách là ông nội, tuyệt đối không thể biểu lộ dù chỉ một chút cảm xúc ghét bỏ.

Cho nên, sau khi chuẩn bị tư tưởng kỹ càng, ông mới đẩy cửa bước vào. Nhưng ông vạn lần không ngờ rằng, đứa cháu gái thứ năm không những không xấu mà còn là đỉnh cao nhan sắc của gia đình. Ông kinh ngạc đến mức tròng mắt như muốn sáng thành bóng đèn.

Tất cả là do bốn đứa cháu gái kia báo sai sự thật!

Liếc xéo bốn đứa cháu gái một cái đầy giận dữ, ông lập tức xoay mặt, cười tươi rói hiền từ bước về phía Thẩm Anh Hoan: “Ôi chao, cháu gái ngoan của ông về rồi đấy à. Nhìn cháu gầy quá, bữa tối phải ăn nhiều vào nhé. Ông còn bỏ tiền mua thịt về cho cháu đấy. Lát nữa ông tự tay xuống bếp hầm thịt cho cháu ăn. Tay nghề hầm thịt của ông là nhất tuyệt, ai ăn cũng khen ngon cả.”

Thẩm lão gia chẳng hề khiêm tốn, tự khen mình như bà già bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi.

Thẩm Anh Hoan không kiềm được hai mắt sáng lên, trong miệng cũng theo bản năng bắt đầu tiết nước miếng.

Thịt à, cô lâu lắm rồi chưa được ăn thịt.

“Cảm ơn ông nội.”

“Ha ha ha, cháu với ông còn khách sáo gì. Ông còn mua măng tây, rau xanh, cua biển nữa... Lát nữa ông làm cho cháu một bàn tiệc lớn.”

Mọi người trong phòng khách nghe xong đều sáng mắt lên, thèm thuồng nhỏ dãi. Phải biết rằng những nguyên liệu này quý giá lắm, bình thường họ còn chẳng nỡ mua về ăn, toàn ăn đồ dinh dưỡng cho no bụng là được.

Ngay cả Thẩm Khỉ Phi, người vừa bị ông trừng mắt liếc xéo, cũng chẳng rảnh bận tâm đến sự xấu hổ và khó xử. Cô cũng thèm chết đi được. Theo quy tắc của gia tộc, sau 18 tuổi, gia tộc sẽ không cung cấp đồ ăn dinh dưỡng và tiền tiêu vặt cho họ nữa, tất cả đều phải tự kiếm tiền mà mua.

Cô không có con đường kiếm tiền, lại chưa thức tỉnh không gian ngự thú nên không thể rời khỏi Tiểu La Tinh, cho nên mỗi ngày chỉ có thể dùng tiền tiêu vặt tích cóp được trước kia mua đồ dinh dưỡng không vị.

Ăn mà cô thấy nhạt nhẽo hết cả người.

Bây giờ, nhờ có Thẩm Anh Hoan mà được ăn một bữa tiệc lớn ngon lành, cô lập tức cảm thấy Thẩm Anh Hoan cũng dễ nhìn hơn nhiều.

“Còn không mau lại đây giúp rửa rau đi, chờ ăn không à?” Thẩm lão gia trừng mắt nhìn với vẻ hận sắt không thành thép.

“Dạ, tới tới tới.” Thẩm Khỉ Phi, Thẩm Quý Phàm, Thẩm Khiếu vội vàng nhảy dựng lên, cười toe toét rồi hớn hở chạy vào bếp.

Nhìn sự tích cực này, có thể thấy bọn trẻ thèm lắm rồi!

Chỉ có Triệu Tuân Mỹ là trầm ổn, tươi cười rạng rỡ ngồi yên không nhúc nhích, còn ân cần kéo Thẩm Anh Hoan lại ngồi cùng, trấn an cô không cần giúp đỡ.

Thẩm Khỉ Nguyệt nhìn hai mẹ con dính lấy nhau, trong lòng hụt hẫng, ánh mắt càng thêm u ám oán độc.

Rõ ràng vị trí đó phải thuộc về cô mới đúng. Cô mới là người được yêu thương nhất trong nhà, ông nội thích cô nhất, mẹ cũng thương cô nhất, ngay cả thằng nhóc Thẩm Khiếu kia cũng không sánh bằng. Nhưng bây giờ, Thẩm Anh Hoan vừa trở về đã cướp đi tất cả những gì thuộc về cô.

Thẩm Anh Hoan nhận thấy ánh mắt của cô ta, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười xấu xa, ngay sau đó vô tội lại sợ hãi nói: “Ánh mắt của chị như muốn ăn thịt người vậy, em hơi sợ.”

Triệu Tuân Mỹ trong lòng hẫng một nhịp. Bà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như thủy tinh dễ vỡ của con gái, lập tức đau lòng vô cùng. Đứa bé này đã chịu quá nhiều khổ sở bên ngoài, đều tại bà không tìm con về sớm hơn.

Vì thế, bà vội vàng trấn an: “Không có, không có đâu con. Chắc chắn là con nhìn nhầm rồi, đều tại góc độ ánh sáng thôi. Nguyệt Nguyệt của con mong con về còn không kịp ấy chứ.”

“Nguyệt Nguyệt, con đừng ngồi đó nữa, nhanh vào bếp giúp ông nội đi. Chẳng phải con rửa cua ngon nhất sao.”

Vẻ mặt Thẩm Khỉ Nguyệt không thể tin được, mẹ lại đối xử với cô như vậy.

Giữa Thẩm Anh Hoan và cô, mẹ lại chọn con nhỏ Thẩm Anh Hoan này!

“Con đi ngay.” Thẩm Khỉ Nguyệt nghiến răng nghiến lợi cố nén cơn giận. Tốt, tốt lắm, nếu các người bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa.

Thẩm Anh Hoan nhìn bóng lưng tỏa ra hắc khí của cô ta, đáy mắt hiện lên vẻ suy tư. Đây là giá trị hắc hóa tăng lên nên sắp có hành động sao?

Cô thật ra muốn Thẩm Khỉ Nguyệt trực tiếp lộ bộ mặt thật rồi bị đuổi ra khỏi Thẩm gia. Nếu không, cô ta cứ lượn lờ trước mắt cô mãi, cô thật sự không khống chế được tính tình xấu xa của mình, cứ muốn trà ngôn trà ngữ mỉa mai một trận, lại còn phải tốn tâm thần đề phòng cô ta giở trò.

Dù sao thì thân thể này của cô còn yếu lắm, Bạch Trạch còn nhắc nhở cô phải kiềm chế một chút, tránh lật thuyền trong mương. Mối đe dọa Thẩm Khỉ Nguyệt này nên loại bỏ càng sớm càng tốt.

Một người nấu cơm, bốn người giúp việc bếp núc, trong bếp rộn ràng khí thế ngất trời.

Thẩm Anh Hoan cũng trò chuyện khá vui vẻ với mẹ, thì lúc này có người sắc mặt hoảng loạn chạy vào, phá tan bầu không khí ấm áp.

“Không hay rồi, không hay rồi tộc trưởng ơi! Rừng Sương Mù xảy ra bạo động linh thú, còn có đám ấu tể mà ngài tốn nhiều tiền mua về còn tự mình hộ tống về cũng tạo phản vượt ngục rồi!!!”

“Cái gì——”

Mọi người trong biệt thự như bị sét đánh ngang tai.

Lúc này, ngay cả Triệu Tuân Mỹ cũng ngồi không yên, kinh ngạc đứng phắt dậy: “Vậy bây giờ đám ấu tể đó thế nào rồi, tìm về được chưa? Kiểm kê chưa?”

“Chỉ tìm về được một nửa, còn một nửa đang trốn. Chỉ sợ chúng chạy vào rừng Sương Mù, đến lúc đó bị những linh thú bạo động kia coi là đồ ăn hoặc bị giẫm đạp...”

Mấy người nghe mà tim như rỉ máu.

Đặc biệt là Thẩm Quý Phàm và Thẩm Khỉ Phi, đám ấu tể này là chuẩn bị cho bọn họ, chỉ chờ bọn họ ngày mai tham gia nghi thức thức tỉnh không gian ngự thú là có thể đến vườn ấu tể chọn linh thú ấu tể, khế ước trở thành đồng bọn chiến đấu của họ.

Nhưng không ngờ rằng ngay vào thời điểm quan trọng này, chúng lại vượt ngục!!!

Thẩm lão gia cởi tạp dề bước ra khỏi bếp, tức muốn hộc máu mắng: “Mấy cái đứa giữ vườn ấu tể kia làm cái gì không biết, để chúng chạy hết mà cũng không hay.”

“Mau, trước tiên cho người bảo vệ lối vào rừng Sương Mù, lại phái một đội người tìm kiếm bên ngoài. Ấu tể đều chân ngắn cả, bây giờ sức lực còn yếu, chạy không nhanh đâu. Mặt khác phát thông báo, bảo những tộc nhân ở nhà cũng tìm kiếm xung quanh nhà, ấu tể cũng không nhất định là hướng tới rừng Sương Mù.”

“Dạ, tộc trưởng.”

Sau khi phân phó xong, Thẩm lão gia lại thu liễm cảm xúc, áy náy nhìn về phía Thẩm Anh Hoan.

“Ông nội có việc gấp phải đi, bữa tiệc mừng con trở về này chỉ kịp làm một nửa. Đợi lần sau ông nội làm cho con ngon hơn. Lần này con cứ ăn mấy món đã làm xong trước nhé.”

Thẩm Anh Hoan đương nhiên ý thức được sự nghiêm trọng của sự việc, thiện giải nhân ý cười nói: “Không sao đâu ông nội, ông cứ đi đi. Chúng ta là người một nhà, lúc nào ăn cơm cũng được mà.”

Biểu tình Thẩm lão gia hòa hoãn, đầy mặt vui mừng, cháu gái ông thật là hiểu chuyện!

Tộc nhân báo tin vẫn chưa rời đi kinh ngạc nhìn cô một cái. Cô gái xinh đẹp như tiên nữ này là cháu gái của tộc trưởng sao?

Nhưng không phải nói vị đại tiểu thư thứ năm được tộc trưởng đón về hôm nay là một con bé gầy gò xấu xí, ốm yếu sao?

Chẳng lẽ là bị đánh tráo?

Hay là nhị trưởng lão, người luôn không ưa tộc trưởng, cố ý tung tin đồn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play