Trong khi bước đi, một ông lão và hai người trẻ tuổi vừa ăn vừa trò chuyện. Đến khi đã khuất khỏi sân sau nhà nhị trưởng lão, Thẩm Anh Hoan mới quay đầu nhìn người ông nội tộc trưởng bên cạnh, dáng vẻ cà lơ phất phơ không đứng đắn, hỏi: "Nếu cháu không học được, thua thì sao ạ?"
Thẩm Cảnh Sơn cười tươi rói, không hề để ý: "Thua thì thua thôi, cháu gái ngoan đừng áp lực quá. Hai mươi ngày vẽ ra một tấm Linh Văn phù nhất giai sơ cấp là yêu cầu quá cao rồi. Phải biết rằng nhị gia gia cháu lớn tuổi như vậy, nghiên cứu Linh Văn bao nhiêu năm nay, hiện tại cũng chỉ có thể vẽ ra Linh Văn phù nhất giai cao cấp mà thôi, còn chưa chạm đến ngưỡng cửa nhị giai đâu. Nên dù cháu không vẽ được, cũng không mất mặt. Mục đích chính của chúng ta vẫn là để nhị gia gia cháu nghiêm túc dạy cháu."
"Còn chuyện tiền cược, dù cháu thua, chuyện nộp tiền lương ông nội cũng giúp cháu thu xếp. Với lại nhị gia gia cháu có được tiền cược cũng chẳng sao. Tiền gia dạo gần đây càng ngày càng quá đáng, lần này thậm chí còn thuê cả ác nhân tinh tế đến Tiểu La Tinh này để đánh chủ ý lên con cháu Thẩm gia chúng ta. Tối qua nếu không có Hoà Vui tiểu tử, còn có vị đại nhân thần bí đi ngang qua không muốn lộ danh tính kia, con cháu Thẩm gia chúng ta sợ là chết không ít người rồi. Trải qua chuyện này, Thẩm gia chúng ta mà còn không hành động, Tiền gia sẽ càng được một tấc lại muốn tiến một thước. Dù nhị gia gia cháu không muốn gây sự, ta cũng muốn xử lý kẻ Tiền gia bị bắt kia, nếu không Tiền gia thật sự xem Thẩm gia chúng ta là mèo bệnh nhát gan mất."
Biểu cảm trên mặt Thẩm Anh Hoan dần biến mất: "......Vậy nên dù đánh cược thắng hay thua, lần này cũng sẽ như ý nhị gia gia, đối đầu với người của Tiền gia đúng không? Nhị gia gia đây là đánh cược cho vui thôi à?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT