Chương 10: Hợp Tác

**Bối cảnh: Hiện đại**

Quán Starbucks. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo chút hương thơm, khiến Hứa Duệ ngẩng đầu. Ánh mắt anh chạm phải một đôi mắt sáng ngời như ngân hà, tựa như viên ngọc lưu ly tuyệt đẹp.

Cô gái trước mặt còn rất trẻ, khuôn mặt thanh tú, toát lên vẻ điềm tĩnh không phù hợp với lứa tuổi, khiến Hứa Duệ, dù đã gặp vô số mỹ nhân, cũng phải ngẩn người.

Cô đảo mắt nhìn quanh, rồi dừng lại trên người anh, khiến anh bất giác cảm thấy có chút khẩn trương.

Cô đẹp hơn nhiều so với ảnh chụp trên giấy tờ. Vẻ đẹp ấy không chỉ ở ngoại hình, mà còn ở khí chất.

Đúng vậy, khí chất! Một sinh viên chưa tốt nghiệp mà lại toát lên vẻ ưu nhã và tự tin từ trong cốt tủy. Loại khí chất này nếu không phải do được nuôi dưỡng trong một môi trường đặc biệt, thì rất khó có được.

Nhớ đến tác phẩm thuộc series "Trọng Sinh" của cô, anh càng thêm khó hiểu. Cô rốt cuộc là người như thế nào? Rõ ràng chỉ là một cô gái xuất thân từ gia đình trí thức bình thường, cuộc sống êm ấm, tuổi đời còn trẻ, vậy mà đã trải qua những chuyện gì để có thể thiết kế ra một tác phẩm nặng trĩu như vậy?

"Xin lỗi, đã để anh đợi lâu."

Giọng nói trong trẻo như dòng suối, ngữ điệu ôn nhu. Anh thấy cô ngồi xuống đối diện, gọi một ly Americano, rồi chậm rãi nhìn anh, không hề có chút bối rối của người mới bước chân vào xã hội.

"Cô Yến khác với những gì tôi tưởng tượng." Hứa Duệ, người đàn ông tuấn tú, lịch sự cười nói.

"Cứ gọi tôi Khanh Ý là được." Cô mỉm cười, giọng điệu bình tĩnh, thể hiện sự chuyên nghiệp, "Hứa tổng hẳn đã biết mục đích chuyến đi này của tôi, nên tôi xin vào thẳng vấn đề."

Hứa Duệ gật đầu, "Vậy cứ quyết định như vậy, ngày mai tôi sẽ bảo trợ lý soạn thảo hợp đồng gửi cho cô."

"Ý của cô là...?" Hứa Duệ kiên nhẫn chờ đợi cô nói tiếp.

"Tôi muốn hỏi... chậu hàn lan ở tủ kính kia, có thể cho tôi vẽ một bức tranh được không? Tôi có thể trả tiền! Bởi vì nếu mua... tôi chắc chắn không đủ khả năng, nó quá quý. Thật không dám giấu giếm, bởi vì cây hoa lan này cho tôi rất nhiều cảm hứng, tôi có thể dùng hình ảnh của nó trong tác phẩm của mình được không? Nếu anh muốn thu phí, cũng được ạ." Cô ngập ngừng hỏi.

Hứa Duệ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, "Còn có yêu cầu gì nữa không?"

"Điều kiện trợ lý của anh đã trao đổi với tôi rồi, tôi không có ý kiến gì. Nhưng thật không dám giấu giếm, tôi đang chuẩn bị mở một phòng làm việc thời trang riêng."

"Vậy viết là Ashley, dù sao cũng sẽ không ai nhận ra." Khanh Ý đáp.

"Chỉ là cần một cái tên trên danh nghĩa thôi." Hứa Duệ nói.

"Ừm." Khanh Ý đứng lên, mỉm cười đưa tay ra, "Vậy hợp tác vui vẻ, Hứa tổng."

Hứa Duệ nhìn đôi mắt long lanh của cô, ngẩn người một lát, rồi cũng đứng lên bắt tay, "Hợp tác vui vẻ, cô Khanh Ý."

-

Sau khi trao đổi xong mọi việc, Khanh Ý trở về trường và bắt đầu chuẩn bị cho công việc Hứa Duệ giao.

Mười tháng cuối thu, tiết trời mát mẻ. Vì sự cố trên sân thượng hôm đó, cô không dám đến nơi mình thường tìm cảm hứng nữa. Cô xin nghỉ phép, dự định về thăm bà ngoại ở vùng quê, tiện thể tìm kiếm cảm hứng sáng tác.

Ở một trấn nhỏ, mang đậm phong vị cổ xưa, người dân nhiệt tình hiếu khách, những ngôi nhà nhỏ san sát nhau, tường trắng ngói đỏ, có làn gió se lạnh mang theo hương thông và u lan thoang thoảng, quẩn quanh nơi đầu mũi.

Khanh Ý chú ý đến ven đường có một cửa hàng hoa lan bình thường, bên cạnh tủ kính trong suốt lại bày một chậu tế diệp hàn lan.

"Lãnh hương phác mũi, phong tư yểu điệu." Cô khẽ niệm một câu.

Cô bước vào cửa hàng, bên trong không có ai, có lẽ đang ở phía trong cùng. Hương hoa lan xộc vào mũi, thoang thoảng hương hàn lan.

Khanh Ý không kìm được tiến lại gần tủ kính, tỉ mỉ quan sát. Cánh hoa tế diệp hàn lan có viền trắng, trông rất tươi tắn và xinh đẹp. Mà những cây tế diệp hàn lan được thuần hóa bằng phương pháp nhân tạo lại càng thêm lộng lẫy, vô cùng quý giá.

Khanh Ý cầm sổ phác thảo và bút vẽ trong tay. Trong đầu cô chợt lóe lên một tia sáng.

"Xin hỏi có ai không ạ?" Cô vừa đi vào trong cửa hàng hoa vừa gọi.

Gió nhẹ lùa qua tủ kính và cửa hàng, không khí thoang thoảng hương thơm ngào ngạt, quyến rũ lòng người. Chốc lát sau, cô thấy một chiếc ghế nằm ở góc khuất, trên đó có một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi, mặc áo len xám đơn giản, đội nón lá che mặt, ánh nắng chiếu xiên qua ghế.

Trung niên đại thúc từ từ ngồi dậy, nheo mắt nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi xinh xắn lạ mặt, sợ vẻ mặt dữ tợn của mình sẽ dọa khách hàng, vội nở nụ cười.

"Tiểu cô nương muốn mua hoa sao?" Ông cố làm cho giọng mình trở nên dịu dàng hơn.

Khanh Ý chú ý đến chậu hàn lan này cũng không hề đơn giản. Đời trước, dù bị giam cầm không thấy ánh mặt trời, nhưng Cố Di Khâm luôn tìm kiếm những món đồ cổ hiếm lạ, tranh chữ quý giá, ngọc khí điêu khắc tinh xảo, gốm sứ ngọc khí, trang sức châu báu vô số, chỉ để cô mỉm cười. Cũng nhờ đó mà cô, giờ đây nhận ra chậu hoa này lại là chậu tử sa.

Hiển nhiên đây là một chậu hàn lan được chăm sóc tỉ mỉ.

"Chậu hoa này của ông..." Cô ngập ngừng hỏi.

Trung niên đại thúc nhìn cô gái ăn mặc như từ nơi khác đến, đôi mắt sáng ngời, chân thành và lấp lánh, khiến ông không thể bỏ qua, bỗng bật cười sảng khoái.

Dường như nhận ra có người đến, chiếc nón lá được đẩy lên một chút, Khanh Ý nhìn thấy trên mặt người đàn ông trung niên có một vết sẹo dài ba centimet. Vốn là một khuôn mặt hiền từ lại bị vết sẹo này làm tăng thêm vài phần hung tợn đáng sợ.

"Không không không, đại thúc, bởi vì cháu muốn vẽ đồ án thật sinh động, phục chế tư thái của hoa lan một cách hoàn hảo nhất, có nghĩa là cháu phải tái hiện hoàn toàn dáng vẻ của cây hoa lan này vào đồ án của cháu, ông không lấy tiền của cháu thì sao được!" Yến Mỹ Hề vẫn nói.

"Có gì đâu! Nha đầu, cứ việc vẽ đi, thật không dám giấu giếm, cây hàn lan này là do quý nhân tặng cho tôi hai ngày trước, người hiểu lan không nhiều, vừa nhìn là biết nó không phải vật tầm thường, cô là người đầu tiên đấy! Tôi thấy cô và nó, chắc chắn có duyên!"

Khanh Ý hoài nghi có phải mình nhìn nhầm không.

"Nga, chậu hoa này hả, trên đó còn có tranh sơn thủy nữa, một món đồ thủ công mà lại cho tôi cảm giác như một tác phẩm nghệ thuật! Người tặng quà này chắc hẳn là người rất kỹ tính và tỉ mỉ!" Ông nói.

Khanh Ý im lặng.

Đúng là như vậy. Người tặng chậu hoa này chắc hẳn phải là một người có bút tích lớn và theo đuổi sự hoàn hảo. Nếu cô nói cho ông biết chậu hoa này còn quý hơn hoa vài lần, có lẽ ông sẽ không tin đâu.

"Như vậy cũng được..." Hứa Duệ ôn hòa cười, nhanh chóng hiểu ý cô, "Ý cô là chỉ ký hợp đồng cung cấp series thiết kế cao cấp cho Hứa Thị thôi đúng không?"

"Tôi có thể đáp ứng yêu cầu của cô, hơn nữa, tôi sẽ không thu của cô một xu nào!"

Khanh Ý nghe vậy vô cùng vui mừng, nhìn vết sẹo trên mặt đại thúc cũng cảm thấy đáng yêu, nhưng cô vẫn nói, "Không, không, không, đại thúc, bởi vì cháu muốn đem đồ án vẽ đến sinh động, đem tư thái của hoa lan hoàn nguyên một trăm phần trăm, việc này có nghĩa là cháu sẽ đem ngài này cây hoa lan tư thái hình dạng hoàn toàn không sai biệt dùng đến đồ án của cháu, ngài không thu cháu tiền, cái này sao được đâu!"

Hứa Duệ gật đầu. "Còn có yêu cầu gì không?"

"Tôi muốn hỏi…… Cây hàn lan bên cạnh tủ kính, có thể hay không làm tôi họa một bức họa?" Cô có chút do dự mở miệng, "Sẽ không vẽ không đâu, tôi có thể trả tiền! Bởi vì nếu là mua…… Tôi khẳng định mua không nổi, nó quá quý trọng. Thật không dám giấu giếm, bởi vì cây hoa lan này cho tôi rất lớn linh cảm, tôi có thể đem nó vẽ ra tới đồ án dùng ở tác phẩm của tôi sao? Nếu ngài muốn thu phí, cũng là có thể."

Ý tứ là Hứa Thị muốn mua tác phẩm dự thi của cô còn phải trả thêm tiền.

Công ty Hứa Thị tuy so ra kém Cố Thị, nhưng quy mô phát triển cũng thập phần to lớn, trang phục là sản nghiệp mới của Hứa Thị, sự tình quan trọng với trận chiến đầu tiên của tập đoàn Hứa Thị trong mảng kinh doanh trang phục, Khanh Ý nhất định phải kinh diễm mọi người trong buổi họp báo sản phẩm mới quý này.

Bởi vì toàn bộ quá trình bảo mật thân phận, cô không có đoàn đội, chỉ có một mình cô đảm nhiệm toàn bộ series thiết kế, đương nhiên lợi ích cũng rất khả quan.

Hứa Duệ tuy không biết vì sao cô lại kiên quyết giấu giếm thân phận, hơn nữa nếu không phải lần này "James Fabric" anh là ban tổ chức, thì việc tìm ra "Khanh Ý" là ai cũng sẽ khiến anh tốn không ít công sức.

Khanh Ý cười cười, "Phòng làm việc này chỉ bán trang phục kiểu dáng đại chúng, tôi sẽ không công khai nhà thiết kế là tôi. Và tôi cũng sẽ không mượn danh tiếng Khanh Ý để quảng bá, lợi dụng danh tiếng của Hứa Thị để thu hút khách hàng cho phòng làm việc của mình."

"Ý của cô là…..?" Hứa Duệ an tĩnh chờ đợi cô nói tiếp.

Nhưng anh không phải là người nhiều lời vì tò mò, chỉ gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, "Cô Khanh Ý cứ yên tâm, cô chỉ cần gửi bản phác thảo thiết kế cao cấp, mỗi lần gửi đến hộp thư của tôi là được, nếu cần gặp mặt thì có thể hẹn trước, sẽ không ai biết ai là nhà thiết kế."

Khanh Ý gật đầu, "Đúng vậy, tôi sẽ đảm bảo trong 5 năm hợp đồng, sẽ không thiết kế series cao cấp cho công ty thiết kế trang phục nào khác ngoài Hứa Thị để sử dụng cho mục đích thương mại. Nhưng thiết kế trang phục đại chúng của tôi, cũng như bất kỳ tác phẩm dự thi nào, đều không liên quan đến Hứa Thị. Bản quyền tác phẩm dự thi thuộc về cá nhân tôi, đương nhiên tôi cũng sẽ không bán tác phẩm dự thi cho công ty nào khác ngoài Hứa Thị, ít nhất là trong 5 năm này."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play