## Chương 9: Điêu ngoa

Vừa bước qua Như Ý Môn, đã nghe thấy từ phía đông khu nhà vọng lại tiếng khóc lóc kể lể đứt quãng: "... Cái nhà này không phải là nơi dung thân cho mẹ con chúng ta! Ngài xem này cổ của con bé, là do chính tỷ tỷ ruột thịt ra tay véo thành ra thế này! Lão gia! Nếu ngài không dung nổi chúng tôi, thấy chúng tôi chướng mắt, ngài cứ nói thẳng ra! Thiếp thân lập tức dẫn bọn trẻ rời đi, tuyệt không làm ngài khó chịu!"

Phó phu nhân bất chợt dừng bước.

Phó Chân lên tiếng: "Mẫu thân đừng lo lắng. Người hãy nói cho con biết, sáng nay chúng ta cùng phụ thân đến chùa rốt cuộc là vì việc gì?"

Phó phu nhân hít sâu một hơi: "Ta đưa con đến chùa là để thỉnh sâm của Thành Không đại sư. Còn phụ thân con, ông ấy đến chùa là để cầu kiến quý nhân."

"Ông ấy ở vị trí chủ sự Lục Bộ đã mười năm rồi, trước kia quan hệ chưa được tốt. Các đại thần văn võ ít khi lui tới phủ đệ. Năm ngoái biên quan thắng trận, triều đình cũng nới lỏng hơn. Hôm nay chùa mở đàn cầu phúc, quyền quý tụ tập, ông ấy nghe nói Đồ đại nhân, Thị lang bộ Lại cũng đến, liền muốn đến cầu kiến."

"Nói là cầu kiến, xét đến cùng chẳng phải là lấy tiền của ta để lót đường hay sao?"

Phó phu nhân nói đến đây, móng tay đã bấm sâu vào lòng bàn tay.

Phó Chân đã hiểu rõ. Nàng hỏi tiếp: "Vậy hôm nay phụ thân có gặp được vị kia không?"

Phó phu nhân suy đoán: "Chắc là chưa gặp. Nếu không thì đâu có thời gian dây dưa với chúng ta. Chẳng những không gặp, e rằng còn bị một vố đau!"

"Phu nhân về nhà rồi sao? Lão gia đang ở thư phòng chờ phu nhân và đại tiểu thư đã lâu!"

Lời còn chưa dứt, một mụ già mắt sắc miệng lưỡi sắc bén đã nhảy xổ đến trước mặt Phó phu nhân, dáng vẻ vội vàng hấp tấp, chẳng giống đến gặp chủ mẫu, mà như đến thúc giục hạ nhân làm việc.

Phó Chân dừng bước: "Ngươi là người phòng nào?"

Từ trước đến nay Phó Chân chủ yếu ở trong chính viện và sân của mình, Phó phu nhân phòng ngừa bất trắc, không cho nàng tiếp xúc với hạ nhân trong phủ, cho nên nàng thấy mụ già này quen mặt, nhưng lại không nhớ ra là ai.

Mụ già liếc nàng, cười giả lả: "Nô tỳ là chưởng sự phòng Liễu di nương, đại tiểu thư đúng là quý nhân hay quên, ngay cả ta cũng không nhận ra."

Đáy mắt Phó Chân lóe lên một tia lạnh lẽo.

Nàng nhìn sang Phó phu nhân: "Nếu phụ thân thúc giục gấp, vậy mẫu thân đi trước đi, con chậm rãi đến sau."

Phó phu nhân hít sâu một hơi, liếc nhìn nàng một cái rồi bước qua cửa.

Phó Chân thu hồi ánh mắt, nhìn mụ già kia: "Ngươi tên gì?"

Mụ già ưỡn ngực lên, bởi vì chiều cao còn hơn Phó Chân đang phát triển kém nửa cái đầu, nên ánh mắt cũng nhìn xuống: "Bọn họ đều gọi ta Hồ ma ma, đại tiểu thư thật sự không nhận ra ta sao?"

"Bây giờ thì nhận ra rồi." Phó Chân gật gật đầu, rồi nói: "Ngươi ở trước mặt chủ tử luôn miệng xưng 'ta', đây chẳng phải là quy củ mà một hạ nhân nên có sao? Ngươi thấy chúng ta, vừa không gọi phu nhân, cũng không hành lễ, Liễu di nương ngày thường không dạy dỗ ngươi sao?"

Mụ già khựng lại, cười nhạo một tiếng: "Đại tiểu thư thật biết đùa. Nô tỳ nghe người quê nói, trẻ con nhiều bệnh tật phải nuôi thả, Liễu di nương không câu nệ ta, đây cũng là vì tốt cho cô nương, ngài xem thân thể ngài thế này, quá cung kính, sợ là càng hao tổn phúc đức của ngài --"

"Bốp!" một tiếng, mụ già còn chưa dứt lời, trên mặt đã lãnh trọn một cái tát!

Phó Chân vỗ vỗ tay, nhếch môi: "Bây giờ ngươi mở to mắt chó ra mà nhìn cho rõ, thân thể ta là tốt hay không tốt?"

Mụ già mặt đỏ tai hồng, muốn cãi lý, Phó Chân lại vung tay tát thêm một cái nữa!

Lần này mụ ta sững sờ tại chỗ, ngay cả thở cũng quên mất!

Phó Chân đứng thẳng người, liếc xéo mụ ta, chậm rãi nói: "Người quê các ngươi nói gì ta không hiểu, nhưng quy củ của Phó gia là đầy tớ ức hiếp chủ nhân nhẹ thì dạy dỗ, nặng thì bán đi. Ngươi nếu không phục, có thể thử lại xem. Thân thể ta có lẽ không tốt, nhưng đánh người thì rất có lực đấy!"

Mụ già ăn liền hai bạt tai, dù có oán khí cũng chỉ có thể cúi đầu xuống.

Phó Chân bước xuống bậc thềm, dừng lại bên cạnh mụ ta: "Cẩn thận ngẫm lại, sau này thấy ta và mẫu thân nên nói những lời gì, Liễu di nương không dạy ngươi quy củ, về sau ta không ngại dạy ngươi mỗi khi gặp mặt!

"Cút!"

Phó Chân mắng mụ ta xong, lại nhìn quanh một vòng đám hạ nhân đang nhìn trộm từ xa, mặt lạnh tanh bước lên hành lang.

Cái quái gì thế này?

Ngay cả hạ nhân cũng dám dương oai diễu võ trước mặt Phó phu nhân, một người vợ cả chủ mẫu, nếu không phải Phó Quân, kẻ hai mặt lòng lang dạ sói kia dung túng, nàng liền bứt đầu mình xuống cho rồi!

Phó gia ban đầu ở Giang Lăng, tổ tiên cũng là dòng dõi lớn. Phó Quân, đường thúc Phó Tử Ngọc là dòng chính, cũng là chi có thành tựu nhất trong nhà. Sau vì loạn lạc cuối triều, Phó gia ở Giang Lăng cũng trải qua nhiều khúc chiết. Tóm lại, chi của Phó Quân vốn dĩ tầm thường, lại vì gia tộc suy tàn, nên lưu lạc đến cảnh sống dựa vào mấy gian tiệm gạo trong nhà.

Còn nhà mẹ đẻ của Phó phu nhân là Hoàng thương, đáng tiếc cha bà con nối dõi suy tàn, trưởng tử chết yểu, chỉ còn lại một mình bà là con gái.

Người Phó gia và Ninh gia có chút tình nghĩa làm ăn chung, Phó Quân không lâu sau thường lui tới Ninh gia. Ban đầu Ninh phụ chướng mắt Phó Quân, lúc đó nhìn vào gia sản bạc triệu của Ninh gia, con cháu dòm ngó nhiều như cá diếc qua sông, nhất là con gái ông còn xinh đẹp tuyệt trần, tính tình cũng là nhất đẳng, lo gì không tìm được rể quý?

Thế sự khó lường, năm ấy vì chiến loạn, Ninh phụ bị thương nằm liệt giường, việc buôn bán của Hoàng thương cũng phải tạm dừng. Ban đầu có rất nhiều người đến cửa xu nịnh, lại chỉ có Phó Quân một mình bận trước bận sau. Ninh phụ thở dài một tiếng, cảm thấy Phó Quân có tâm, liền tác thành mối lương duyên này.

Sau Ninh phụ khỏi bệnh, lại gặp triều đại thay đổi, trải qua mười năm. Vì có bạc triệu gia tài, tương lai đều là của con gái, ông liền bỏ tiền mua cho Phó Quân một chức quan Tiến sĩ, tuy thứ tự không cao, nhưng ở triều đình Phó Quân lại không có bất kỳ nền tảng nào. Ông tìm mọi cách đưa Phó Quân lên kinh thành, làm kinh quan. Còn tìm cách để Phó Quân thừa kế phủ đệ của Phó Tử Ngọc, một tòa nhà lớn đã hoang phế tọa lạc ở kinh thành.

Trước khi Ninh phụ chết, Phó Quân cũng đã là chủ sự Lễ Bộ.

Thời gian quả là đá thử vàng!

Đấy, không có nhạc phụ nâng đỡ, mười năm sau ông ta vẫn nằm ì ở cái chức chủ sự Lễ Bộ kia!

Suy cho cùng không có tiền của nhạc phụ, Phó Quân chẳng là cái thá gì!

Phó Chân mặt lạnh tanh đến thư phòng của Phó Quân, hai nha hoàn canh cửa thấy nàng liền nhanh chóng tiến lên: "Đại tiểu thư, hay là, hay là ngài vẫn nên về phòng đi thì hơn? Lão gia đang nổi trận lôi đình, e là ngài sẽ không chịu nổi đâu!"

Phó Chân nhận ra đây là nha hoàn làm việc trong thư phòng, người nhà của các nàng đều làm việc bên cạnh Phó phu nhân, xem như số ít người hầu trong Phó gia còn đứng về phía Phó phu nhân và con cái bà.

"... Ngươi còn muốn trả đũa? Ta tận mắt thấy ả ta bóp cổ Nhu tỷ nhi, ngươi nói đó chỉ là ngoài ý muốn?"

Phó Chân còn chưa kịp nói gì, bên trong quả nhiên đã truyền ra tiếng gào thét của Phó Quân, bên cạnh còn có tiếng khóc thút thít và tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ của nữ tử, chắc chắn là Liễu thị và Phó Nhu.

Phó Chân nhấc chân bước vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play