Nguyên Văn Hiên lần đầu tiên nhìn thấy loại bệnh nan y này, vẻ mặt vẫn còn mơ hồ thấy được sự kích động, vừa vào sân liền nói: “Sư phụ, hài tử kia trong cơ thể thiếu vitamin C, đúng không?”
Tống Thanh Hàn đối với việc hắn biết từ “vitamin C” không kinh ngạc, bởi vì trước đây cậu đã đưa cho hắn một quyển sách nhỏ miêu tả kỹ càng các nguyên tố không thể thiếu trong cơ thể người, chỉ là đối với việc hắn có thể nhanh chóng liên hệ bệnh tình của Chúc Nghênh với vitamin C, cậu vẫn có chút kinh ngạc, hỏi ngược lại: “Sao ngươi biết?”
Nghe vậy, Nguyên Văn Hiên biết mình đoán đúng rồi, ngượng ngùng gãi đầu, đáp: “Bởi vì trong sách khi nói về vitamin C, ví dụ đưa ra là quả chanh và cà chua, nên khi nghe sư phụ nói vậy, ta liền đoán là thiếu vitamin C, không ngờ lại đoán trúng.”
Trong mắt Tống Thanh Hàn lóe lên một tia tán thưởng, nghĩ mình đã làm phủi tay chưởng quỹ một thời gian, liền tùy tiện đưa ra vài đề, khảo sát Nguyên Văn Hiên, thấy hắn vẫn không quên, trong lòng càng hài lòng.
Hai người cứ thế có qua có lại, chờ khi hoàn hồn, thì phát hiện trời không biết từ lúc nào đã tối.
Tống Thanh Hàn đứng dậy nấu cơm, đang chuẩn bị nấu ăn, thì Võ Đại Hổ từ ngoài sân bước vào.
Tuy trời tối không thấy rõ lắm, nhưng Tống Thanh Hàn lại từ tư thế hơi không tự nhiên của hắn mà phát hiện ra điều gì, thấy hắn muốn lẻn vào phòng, quát: “Dừng lại! Có phải bị thương không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play