Tống Thanh Hàn tuy không biết vì sao Võ Đại Hổ lại thay đổi ý định, nhưng Võ Đại Hổ chú ý tới chuyện này, cậu cũng chú ý, nghĩ nếu cửa hàng của mình đã lấy tên “Hiếm Lạ Cổ Quái Phòng”, chi bằng thời gian kinh doanh cũng trở nên hiếm lạ một chút, chẳng phải sẽ càng phù hợp với phong cách của cửa hàng sao, thế là cậu dứt khoát đồng ý: “Được! Quay lại ta làm thêm một tấm bảng, viết giờ mở cửa, treo dưới biển hiệu!”
Võ Đại Hổ nghĩ đến tấm biển hiệu đầy màu sắc của cậu, cưng chiều cười cười, gật đầu: “Được, ta giúp đệ làm.”
Hai người về nhà, Võ Đại Hổ đi làm bữa tối, Tống Thanh Hàn thì cất những lát chanh đã khô.
Cậu cầm một cái chén, cho hai lát chanh, thêm hai muỗng đường trắng, đổ nước ấm vào, chờ đường tan, đưa lên miệng nhấp một ngụm.
Vì muỗng nhỏ, vị ngọt không lấn át được vị chua của chanh, nhưng Tống Thanh Hàn có thể chấp nhận mức độ chua này, nên một hơi uống cạn cả chén nước chanh.
Thử một lần, cậu đã nắm được lượng đường và nước, lấy một cái chén khác, cho một lát chanh, hai muỗng đường trắng và hơn nửa chén nước ấm, khuấy đều rồi đưa đến miệng Võ Đại Hổ.
Võ Đại Hổ không thích vị chua, nên khi ngửi thấy mùi chanh, theo bản năng nhăn mày, muốn từ chối.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT