Nghĩ đến võ thí, hắn do dự trong chốc lát, thành thật nói với Tống Thanh Hàn: “Lần này tham gia võ thí, ta tự biết năng lực chưa đủ. Ta muốn theo sư phụ ở võ quán học võ nghệ một thời gian, nhưng võ quán chỉ có ở châu phủ. Cho nên...”
Tống Thanh Hàn ngẩn người, dù cậu không biết châu phủ ở đâu, nhưng đoán được đó là một nơi rất xa.
Cậu suy nghĩ một lúc, hỏi: “Huynh muốn một mình đi, hay là?”
Võ Đại Hổ không ngờ Tống Thanh Hàn căn bản không hề suy xét đến việc không cho hắn đi. Trong lòng có chút cảm động, hắn nói hết suy nghĩ của mình ra: “Lần này đi học nghệ, tất nhiên là phải học cho đến khi tham gia võ thí. Địa điểm tổ chức võ thí cũng ở châu phủ. Nếu thuận lợi, ta sẽ trực tiếp đến kinh thành. Nếu không thuận lợi, chỉ sợ cũng phải dưỡng thương ở châu phủ một thời gian...”
Tống Thanh Hàn nghe câu cuối, trong lòng căng thẳng, nhíu mày nói: “Vậy là huynh muốn cả nhà dời đi, phải không?”
Võ Đại Hổ biết Tống Thanh Hàn bận tâm điều gì, có chút bất đắc dĩ nói: “Nếu có thể không bị thương, ta đương nhiên sẽ không để bị thương. Nhưng trong lúc tỷ thí, chỉ sợ có cái vạn nhất, vì vậy ta đã tưởng tượng kết quả xấu nhất trước, để dễ dàng chuẩn bị cách ứng phó.”
“Hơn nữa đệ nói không sai, ta muốn đưa cả đệ và con cùng đi châu phủ. Cả quả La Hán và gia vị nữa. Dù sao việc làm ăn của chúng ta ở đâu cũng có thể làm được. Đến châu phủ, có lẽ có thể làm ăn lớn hơn nữa cũng không biết chừng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play