Ngô Đức Mới thấy tình hình không ổn, hắn vừa lùi về phía xe vừa cười nịnh nọt: “Trại chủ, ta là người một nhà mà, ta cùng phu lang của trại chủ đi cùng nhau, trên đường còn bảo vệ cậu ấy nhiều lần lắm...”
Chưa nói hết lời, hắn bất ngờ lao tới khi mọi người không kịp phản ứng, túm lấy áo Ân lão tam kéo về phía mình.
Ân lão tam hét lên, cứ ngỡ mình sẽ lại bị khống chế, nhưng không ngờ thoáng chốc cậu đã rơi vào một vòng tay ấm áp.
Võ Đại Hổ trợn mắt nhìn Ngô Đức Mới bị trại chủ vung đại đao chém từ đầu đến chân, da đầu không khỏi tê dại.
Trông trại chủ này có vẻ còn tàn bạo hơn cả Ngô Đức Mới…
Ân lão tam không để ý đến cái chết thảm của Ngô Đức Mới, trong mắt cậu chỉ có người mà cậu hằng đêm thương nhớ. Khi nhận ra hơi ấm trong lòng là thật, vành mắt cậu đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Sao huynh giờ mới đến?”
Trại chủ khẽ cười, đưa tay vuốt lại tóc cho cậu, từ từ lau đi nước mắt nơi khóe mi, dịu dàng nói: “Không phải đệ không cần ta sao? Đệ không biết đệ lợi hại thế nào đâu? Nếu đệ không muốn ta tìm thấy, dù ta có đi khắp chân trời góc biển cũng tìm không ra đệ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play