Trong sân, Tống Thanh Hàn vô cùng bất lực nói với Võ Đại Hổ: “Cái thứ đào hoa nát này của huynh, vậy mà cũng có thể thu hút được, đúng là xui xẻo tám đời.”
Võ Đại Hổ nghe vậy, bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không biết, trong thôn họ nhiều nam tử như vậy, vì sao cứ nhất quyết nhắm vào một người đã có phu lang như ta.”
May mà hôm nay Võ Đại Hổ thể hiện khá tốt, vì vậy Tống Thanh Hàn không ghen tuông nhiều, chỉ nói: “Lần sau họ lại đến, không cần mở cửa.”
Khi cậu nhận ra lời mình nói gần giống với lời Võ Đại Hổ nói với mình về Lâm Đại Phú, cậu đột nhiên cười.
Trước đây cậu còn cảm thấy Võ Đại Hổ quản chuyện quá rộng, bây giờ xem ra, nếu không phải để ý, làm sao lại quản những chuyện vụn vặt đó chứ?
Vở kịch này tạm thời kết thúc, hai người tiếp tục xử lý số hành, gừng, tỏi còn lại, thấy trời dần tối, liền ăn cơm tối sớm rồi lên giường.
Khi ngủ, Võ Đại Hổ vẫn như hai ngày trước, đặt chân Tống Thanh Hàn vào lòng ngực mình, tiện thể còn xoa bóp giúp cậu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play