Sự thật đã chứng minh, Võ Đại Hổ không có thói quen ngáy, chỉ là hắn ngủ rất nông, mỗi lần Tống Thanh Hàn đi tiểu đêm đều nhìn thấy hắn mở to đôi mắt sáng quắc nhìn mình, trông hơi đáng sợ.

Sáng hôm sau, Tống Thanh Hàn tỉnh giấc vì đói.

Chẳng biết là do trong bụng có một đứa bé hay vì ăn thức ăn không có nước mà cậu thấy rất mau đói.

Cậu thầm nghĩ muốn Võ Đại Hổ nấu chút gì đó ngon hơn, nhưng nhìn hoàn cảnh trong nhà, cậu biết yêu cầu này với hắn quá khó.

Gặm xong chiếc bánh màn thầu Võ Đại Hổ mới hấp xong, Tống Thanh Hàn kinh ngạc hỏi: “Ngươi không ăn gì à?”

Võ Đại Hổ dừng lại một chút, tránh ánh mắt cậu, chậm rãi nói: “Ta ăn rồi.”

Hai người gần như cùng lúc thức dậy, màn thầu này là do chính cậu nhìn hấp xong, làm sao hắn có thể đã ăn rồi?

Tống Thanh Hàn có chút bực mình, vì trước đây cậu cũng xuất thân nghèo khó, nên hiểu sự đáng sợ của việc thiếu thốn.

Võ Đại Hổ chú ý đến vẻ mặt của cậu, cho rằng cậu đang trách mình ăn vụng, nhưng hắn lại không thể giải thích, vì vậy chỉ im lặng cúi đầu, vác cái sọt lên lưng, chuẩn bị ra ngoài.

“Ngươi đi đâu?”

Tống Thanh Hàn thấy hắn định ra cửa, vội vàng đi nhanh vài bước, dường như muốn đi cùng.

Võ Đại Hổ lo lắng nhìn bụng cậu, cau mày nói: “Ta lên núi tìm chút đồ ăn, ngươi ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

Tống Thanh Hàn chú ý đến ánh mắt của hắn, không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu.

Quả nhiên đàn ông đều như nhau, đều thấy đứa trẻ quan trọng hơn đại nhân.

Chuyện này cậu từng thấy nhiều ở khoa sản. Một lần, một sản phụ lỡ bị ngã ở nhà, làm sảy hai bé trai song sinh trong bụng, người đàn ông trong nhà lại trách nàng không chịu nằm yên.

Kết cục cũng thật đáng buồn, người đàn ông kia vội vàng tìm người khác, còn người vợ đến lúc xuất viện vẫn luôn oán trách mình không nên đi lại, nếu nằm im cho đến lúc sinh thì chồng mình đã không bị người khác cướp mất.

Có thai là phải nằm ư? Nếu nằm suốt mười tháng, đại nhân cũng sẽ thành phế nhân, huống hồ ngay cả heo mẹ, một lứa đẻ cả chục con cũng đâu có nằm suốt thai kỳ.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Tống Thanh Hàn trở nên tồi tệ, mặt sa sầm, bất cần nói: “Ta cũng đi, ngươi yên tâm, sẽ không làm sảy con của ngươi đâu.”

Võ Đại Hổ há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì, trầm mặc mở cửa, nhìn cậu đi ra sân.

Từ xa, Tống Thanh Hàn nhìn thấy cánh đồng lúa mạch vàng óng cách đó cả trăm mét, không nhịn được hỏi: “Ngươi không cần ra đồng làm việc sao?”

Võ Đại Hổ thu tầm mắt khỏi đồng lúa, nhìn con đường dưới chân Tống Thanh Hàn, chậm rãi nói: “Đồng đã được dùng làm sính lễ rồi.”

Chân Tống Thanh Hàn khựng lại, cậu quay đầu nhìn hắn, vừa vặn thấy nét buồn bã thoáng qua trong mắt hắn.

“Ngươi thực sự thích hắn... ta à?” Cậu hỏi.

Nếu không phải vì lý do này, cậu nghĩ không ra một người khốn khổ như thế lại đem đồng ruộng là thứ để sinh tồn mà tặng cho người khác.

Võ Đại Hổ lại liếc nhìn bụng cậu, mím môi, khẽ nói: “Dù thế nào, ta cũng sẽ cưới ngươi.”

Tống Thanh Hàn cúi đầu nhìn bụng mình, lập tức hiểu ra.

Thì ra là vì đứa bé, hay nói đúng hơn là chút ý thức trách nhiệm của người đàn ông.

Không hiểu sao, cậu lại thấy xót xa thay cho nguyên chủ.

Người nhà đưa mình đi cầm đồ, rồi khi thấy không còn giá trị gì nữa thì vắt kiệt giọt giá trị cuối cùng, gả cho hai người đều không yêu mình, kết quả là đến một chút cảm giác được yêu thương cũng chưa từng có đã qua đời.

Nhưng cậu lập tức nhận ra người đáng thương kia đã biến thành cậu, và từ giờ cậu sẽ phải chịu đựng cuộc đời bi thảm này.

Nghĩ đến đây, cậu khựng lại, siết chặt nắm tay, giống như đang đấu tranh với chính mình.

Không được! Phải thay đổi!

Võ Đại Hổ cũng dừng lại, nhìn cậu, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Tống Thanh Hàn đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sắc bén nói: “Ngươi tặng hết đồng ruộng rồi, sau này tính sống sao đây?”

Cậu đã nghĩ kỹ, hiện tại cậu và Võ Đại Hổ là mối quan hệ cùng vinh cùng tổn, ít nhất là trong vấn đề ăn uống.

Vì thế, muốn thay đổi tình cảnh hiện tại, không có Võ Đại Hổ giúp đỡ thì hoàn toàn không thể.

Cậu quyết định, tạm thời bỏ qua định kiến, hợp tác với Võ Đại Hổ!

Võ Đại Hổ nhìn ra được sự khác biệt trong mắt cậu, thành thật đáp: “Ta sẽ đi săn, mỗi ngày đều có thể săn được chút dã thú nhỏ, nếu may mắn thì thỉnh thoảng cũng bắt được lợn rừng hay hồ ly.”

Tống Thanh Hàn kinh ngạc nói: “Những thứ đó đâu? Sao ta không thấy ăn?”

Võ Đại Hổ sợ cậu tưởng mình ăn vụng, mặt đỏ lên giải thích: “Đều đổi thành tiền, gạo, dầu, thịt trong nhà đều phải dùng tiền mua.”

May mà da hắn đen, nên dù có đỏ mặt cũng không nhìn rõ, nếu không Tống Thanh Hàn mà biết hắn mặt mỏng đến thế, còn không biết sẽ trêu chọc hắn ra sao.

Nghe xong câu trả lời, Tống Thanh Hàn suy tư gật đầu.

Việc đi săn tuy không tốn phí, nhưng nếu bị thương sẽ thiệt hại không nhỏ, huống hồ chờ đến khi tuyết rơi đầy núi, Võ Đại Hổ dù giỏi đến đâu cũng không thể ngày nào cũng săn được mồi. Kế sách trước mắt vẫn là tìm được nguồn tài chính ổn định.

Cậu cân nhắc những thứ mình có thể dùng, đơn giản chỉ là y thuật, nhưng ở thời cổ đại, một bác sĩ ngoại khoa mà thiếu dao mổ, bàn mổ thì khác gì một thiên sứ gãy cánh, đều vô dụng.

Tuy nói cậu còn có kiến thức sản khoa, nhưng nơi này e rằng không có phụ nữ sinh nở, mà đàn ông sinh con, chính cậu cũng sợ hãi, càng đừng nói giúp đỡ người khác…

Võ Đại Hổ thấy sắc mặt cậu thay đổi liên tục, không nhịn được nhắc nhở: “Tống… công tử, phải đi thôi, đi chậm thì không săn được mồi.”

Tống Thanh Hàn hoàn hồn, theo bản năng hỏi: “Sao ngươi vẫn gọi ta là Tống công tử?”

Thấy Võ Đại Hổ mím môi không nói gì, cậu lập tức hiểu ra, xem ra đây lại là thói quen của nguyên thân.

Tống Thanh Hàn cảm thấy nếu hai người giờ là bạn đồng hành, thì nên thân thiết hơn một chút, vì thế cậu chủ động hòa hoãn mối quan hệ, cười nói: “Sau này cứ gọi ta là Thanh Hàn hay Tiểu Hàn là được, ta cũng gọi ngươi là Đại Hổ, bằng không gọi công tử nghe quá xa lạ.”

Võ Đại Hổ dừng lại một chút, gật đầu, ấp úng nói: “Tiểu… Tiểu Hàn, đi thôi.”

Hai người lặng lẽ đi về phía ngọn núi. Tống Thanh Hàn thoáng thấy một bụi cây trên mặt đất, cảm thấy lá cây đó có chút quen mắt.

“A! Khoai mài! Kia không phải khoai mài sao!” Cậu kinh ngạc reo lên.

Võ Đại Hổ cúi đầu nhìn bàn tay Tống Thanh Hàn đang kéo tay áo mình, thầm nghĩ đây là lần đầu tiên cậu chủ động gần gũi mình.

Hắn theo tầm mắt Tống Thanh Hàn nhìn sang, vốn tưởng sẽ thấy thứ gì đó đáng kinh ngạc, nhưng không ngờ lại là “củ ngứa”.

Thấy Tống Thanh Hàn tràn đầy vẻ hưng phấn, hắn kiên nhẫn giải thích: “Thứ này gọi là củ ngứa. Dịch nhầy của nó có độc, da người dính phải sẽ đỏ lên, ngứa ngáy, dùng thuốc cũng không khỏi.”

Tống Thanh Hàn nhìn hắn một cách kỳ lạ, giọng có chút run rẩy.

“Ngươi nói, mấy thứ này các ngươi đều không ăn?”

Võ Đại Hổ gật đầu, thấy Tống Thanh Hàn vui vẻ nhảy lên, vội đưa tay đỡ lấy eo cậu.

Vì khoảng cách đột nhiên bị rút ngắn, hai người nhìn nhau đều có chút xấu hổ.

Tống Thanh Hàn ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt hưng phấn chưa tan đi, chỉ vào củ mài nói: “Nhanh! Đào hết mấy thứ này ra, buổi tối có thể ăn no rồi!”

Võ Đại Hổ có chút mơ hồ, hắn không phải đã nói thứ này có độc sao? Tại sao Tống Thanh Hàn vẫn muốn đào?

Nhưng hắn hiếm khi thấy Tống Thanh Hàn lộ ra vẻ mặt vui vẻ đơn thuần như thế, trong lòng hắn lay động, thực sự làm theo chỉ dẫn của cậu, đào khoai mài.

Khi đã đào được nửa sọt khoai mài, hắn đứng dậy, lau mồ hôi, nói với Tống Thanh Hàn: “Đủ rồi sao?”

Tống Thanh Hàn đếm đếm, mười tám củ, đủ ăn mấy ngày, vội vàng gật đầu.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, Tống Thanh Hàn thấy Võ Đại Hổ vác nhiều khoai mài như vậy, không nhịn được khuyên: “Hay là để những củ mài này ở đây đi? Lát nữa quay về lấy, vác nặng thế này vất vả lắm.”

Võ Đại Hổ ngẩn người, dường như không ngờ Tống Thanh Hàn lại quan tâm mình, khóe miệng hắn nở một nụ cười, lắc đầu nói: “Không sao, lát nữa không đi đường này quay về.”

Tống Thanh Hàn đành gật đầu, liếc thấy một bóng vàng lướt qua, quay đầu nhìn lại.

“Đường bình!” Cậu kinh hô, giọng có chút gấp gáp.

Trên núi này toàn là của quý sao? Sao cái tên ngốc nghếch này lại như người mù, không nhìn thấy gì cả!

Võ Đại Hổ bất đắc dĩ đi theo sau, cẩn thận che chở cậu, đi đến trước bụi “cầu gai”.

Hắn biết thư nam thích những thứ có màu sắc tươi tắn, nhưng cái “cầu gai” này ngoài việc có gai ra, chẳng có tác dụng gì khác!

Tống Thanh Hàn vung tay, hưng phấn nói: “Hái! Ta với ngươi cùng hái, đây là thứ tốt để ngâm rượu đấy!”

Võ Đại Hổ có chút đau đầu, đào “củ ngứa” thì cũng thôi đi, chỉ là chuyện của nửa nén hương, nhưng cái “cầu gai” này nhỏ như vậy, hái đến bao giờ mới xong? Hái xong thì con mồi đều chạy mất, còn săn cái gì nữa?

Tống Thanh Hàn hái được một nắm, có chút khó xử nhìn cái sọt của Võ Đại Hổ.

Võ Đại Hổ biết sọt của mình có khe hở lớn, không thể đựng được những quả cầu gai này. Hắn vốn định lấy đó làm cớ để Tống Thanh Hàn không hái nữa, nhưng khi thấy cậu dùng vạt áo của mình để bọc những quả cầu gai, hắn vẫn chịu thua, đi đến một bên, bẻ một chiếc lá lớn, đan vài đường, một chiếc giỏ nhỏ nhắn liền xuất hiện trong tay hắn.

Đưa chiếc giỏ cho Tống Thanh Hàn, thấy cậu cười tươi, Võ Đại Hổ âm thầm thở dài.

Tống Thanh Hàn đại khái cũng nhận ra hái xong đường bình thì trời sẽ tối, sau khi đường bình đã lấp đầy đáy giỏ thì dừng tay, nói với Võ Đại Hổ: “Đi thôi, đi săn trước.”

Võ Đại Hổ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bước chân cũng nhanh hơn, chỉ là cứ đi được vài bước, hắn lại quay đầu lại xem Tống Thanh Hàn có theo kịp không.

Tống Thanh Hàn cũng biết Võ Đại Hổ vội, nên không nhìn xung quanh nữa, chuyên tâm theo kịp bước chân của hắn.

Khi cây cối hai bên dần trở nên cao lớn hơn, Võ Đại Hổ đột nhiên dừng lại, khẽ giọng nói: “Đến rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play