​Thấy cậu như thế, dù cho Võ Đại Hổ có muôn vàn lo lắng cũng không tiện nói ra, chỉ đành khẽ thở dài, đứng dậy mang chén rỗng vào bếp.
​Tống Thanh Hàn một mình trong phòng giận dỗi, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì bắt đầu hối hận.
​Rõ ràng Võ Đại Hổ chỉ là lo lắng cho cậu thôi, cậu không cảm kích thì thôi, lại còn oán trách hắn, là đạo lý gì vậy?
​Trước đây cậu không phải là người tùy hứng như vậy, đối xử với đồng nghiệp và bệnh nhân đều ôn hòa, chu đáo, nhưng không hiểu sao từ khi đến đây, cậu luôn khó chịu với Võ Đại Hổ, thật là kỳ lạ.
​Tống Thanh Hàn nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra kết luận, cuối cùng đành đổ lỗi cho sự thay đổi hormone sau khi mang thai đã ảnh hưởng đến tâm trạng.
​Nghe thấy tiếng mài sáp ở ngoài, Tống Thanh Hàn không ngồi yên được, từ từ đi ra ngoài, giúp Võ Đại Hổ hong khô toàn bộ túi la hán quả, rồi bỏ vào túi, đặt ở góc.
​Làm xong việc với la hán quả, Võ Đại Hổ nghĩ nghĩ, nói với Tống Thanh Hàn: “Ngày mai có lẽ có thể làm xong giường, đến lúc đó cần tìm chỗ để cái giường cũ này. Hơn nữa, còn hai tháng nữa là đệ sinh, đứa bé cũng cần chỗ ở, nên huynh nghĩ hay là đi tìm thợ xây trong thôn, mở rộng sân và phòng ở một chút, được không?”
​Việc tốt như vậy, Tống Thanh Hàn sao có thể từ chối? Thế nên cậu gật đầu như gà mổ thóc, đi theo sau Võ Đại Hổ như một cái đuôi, nôn nóng nói: “Ta cũng phải đi!”
​Võ Đại Hổ gật đầu, dẫn cậu ra khỏi sân, đi về phía đầu thôn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play