Tống Thanh Hàn đi phía trước, quay đầu lại nhìn La Hải Vận đang đứng thẫn thờ tại chỗ, nhướng mày nói: “Sao thế? Muốn đổi ý à?”
La Hải Vận tỉnh lại, vội vàng đuổi theo, lắc đầu phủ nhận: “Không, đã cá cược thì chịu thua. Có thể làm trợ thủ cho người đã chữa khỏi bệnh đậu mùa cũng coi như là phúc phận của ta, làm gì có chuyện đổi ý. Chẳng qua, ta thật sự không ngờ. Trước kia ngươi nói đại phu thi vào Hồi Xuân Đường ta biết. Người có thể làm hắn tâm phục khẩu phục làm trợ thủ, ta vốn tưởng rằng nhất định là một lão nhân kỳ quái, không ngờ lại trẻ tuổi như thế...”
Nói được nửa chừng, dường như hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nghiêm túc nói: “Nhưng Tống đại phu, vì sao ngươi không nhận ban thưởng của triều đình? Cũng may đương kim hoàng thượng rộng lượng, không truy cứu chuyện này, nếu không ta nói thẳng, ngươi nhất định sẽ rước họa vào thân.”
Lời này vừa ra, người sững sờ lại trở thành Tống Thanh Hàn. Cậu nhíu mày nói: “Ta khi nào không nhận ban thưởng của triều đình? Không, phải nói, triều đình khi nào ban thưởng cho ta? Sao ta không biết?”
Nói rồi, cậu dừng lại một chút, trong đầu hiện lên lời nói của vị đại phu thi vào Hồi Xuân Đường hôm đó, nghi ngờ lẩm bẩm: “Mặc dù vị đại phu kia nói người của triều đình sẽ tìm đến ta, nhưng qua lâu như vậy rồi, ta căn bản chưa từng thấy mặt những người đó...”
Nghe cậu nói như vậy, La Hải Vận đảo tròng mắt liền hiểu ra mọi chuyện, trầm ngâm một lát, từ từ nói: “Đại khái là có người giở trò sau lưng. Bất quá cũng không sao, hoàng thượng không có ý truy cứu, cho nên những người kia liền không có động thái gì thêm. Chỉ cần sau này Tống đại phu chú ý một chút là được.”
Tống Thanh Hàn gật đầu, một bên trầm tư một bên đi về phía Hồi Xuân Đường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play