Khi bóng dáng Võ Đại Hổ dần xuất hiện trong tầm mắt của những người ở Lưỡng Nghi Quán, bọn họ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trời đã gần chạng vạng, nếu hắn không ra, bọn họ đã phải cho rằng hắn gặp bất trắc rồi.
Khi nhìn rõ trên vai hắn đang vác một con gấu mù to hơn hắn, mọi người đồng thời hít một hơi khí lạnh, cúi đầu nhìn con mồi trên tay mình, lập tức cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Thỏ hoang, gà rừng, dù săn được nhiều đến đâu thì thế nào? Chung quy vẫn không lợi hại bằng một con mồi của người khác.
Quán trưởng ha ha cười, tiến lên vỗ vai Võ Đại Hổ, khen: “Đại Hổ vẫn dũng mãnh như trước! Trận thi đấu này, người giành giải nhất là Võ Đại Hổ, mọi người có dị nghị gì không?”
Sự thật hùng hồn hơn lời nói, không ai lúc này dám nhảy ra phản đối, huống hồ Võ Đại Hổ cũng không phải lần đầu tiên giành giải nhất trong các cuộc thi đấu.
Võ Đại Hổ vẻ mặt nhàn nhạt, trông cũng không vì thế mà cảm thấy vui vẻ gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT