Từ khi Ân Huệ chưa xuất giá, vốn là minh châu trong tay tổ phụ, nàng chính là ánh trăng sáng giữa muôn vì tinh tú, đi đến đâu cũng được thân thích, bạn bè nâng niu, chẳng cần biết có thật lòng hay không, ai cũng buông lời nịnh hót.
Giờ nàng đã trở thành con dâu Yến Vương phủ, thân phận tôn quý, các nữ quyến càng thêm săn đón, niềm nở.
Ân Huệ rất hưởng thụ không khí ấy.
Không phải say mê cảm giác được tâng bốc, mà là hoài niệm dáng vẻ rạng rỡ, tiếng nói cười rộn rã của thân thích thuở trước. Người nọ nói một câu, kẻ kia chen một lời, chuyện phiếm rôm rả, tiếng cười nối nhau vang lên. Tất cả khiến nàng thấy như trở lại thời thiếu nữ, bao năm trôi qua, nay một lần nữa ngồi giữa bữa tiệc gia đình, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác thân thuộc, ấm áp. Dẫu có là chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi, nàng vẫn thấy thú vị.
Yến hội ở Vương phủ, tiếng cười cũng phải đoan trang, ăn uống phải nhã nhặn, ngay cả khi trò chuyện, chia sẻ cũng không được quá trớn. Quy củ đã khắc sâu trong cốt tủy, dù là nữ quyến như Ân Huệ hay các công tử Ngụy gia, ai nấy đều phải giữ chừng mực. Trên họ còn có Vương gia ngồi đó, trừ khi sau này được phân phủ riêng, còn hiện tại, tất cả đều phải nhìn sắc mặt gia chủ mà hành xử.
Chính vì lưu luyến không khí náo nhiệt ấy, Ân Huệ ở lại đến tận lúc yến hội kết thúc, rồi cùng tổ phụ Ân Vĩnh và đường huynh Ân Lãng đi tiễn khách.
Khi vị khách cuối cùng rời đi, đã là canh ba giờ Mùi, ngoài kia đa phần nhân gia đều đã nghỉ trưa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play