Cuối tháng bảy, tiết trời dần mát, Yến Vương đặc biệt sai người gửi thư về cho Từ Vương phi. Trong thư viết rõ quân Kim công thành thất bại, nay đã lui binh. Thánh thượng hạ chỉ, lệnh bọn họ thừa thắng xông lên. Nếu có thể nhất cử tiêu diệt Kim quốc thì là phúc lớn, bằng không cũng phải khiến đối phương đại bại, để các bộ tộc nơi thảo nguyên khiếp sợ.
Từ Vương phi xem xong thư, trong lòng mừng rỡ, lại thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Chiến sự vốn cam go. Một kỵ binh cũng đủ đối đầu năm sáu bộ binh, mà dưới trướng Quách Khiếu mười vạn cấm quân lại lấy bộ binh làm chủ, muốn nghênh chiến mười vạn thiết kỵ của Kim quốc thực chẳng dễ dàng. May thay, Vương gia vốn trọng việc huấn luyện kỵ binh, ba vệ Yến Vương phủ cộng hơn năm vạn tinh binh, trong đó ba vạn đều là kỵ binh, ngựa tốt binh dũng, ngay cả bộ binh cũng toàn hàng tinh nhuệ.
Triều đình quy định, phiên vương chỉ có thể giữ dưới tay năm vạn binh, Vương gia liền tuyển kỹ càng người giỏi nhất trong Yến địa, chỉ dùng hiền tài, không giữ kẻ vô dụng. Như Phùng Đằng, Dương Bằng Cử đều là kẻ có thực tài, mới có thể theo phụ thân họ ở vệ sở làm việc. Còn Cao Chấn chỉ huy sứ có hai nhi tử, một kẻ trời sinh yếu ớt, một người võ nghệ tầm thường lại ưa công danh, Vương gia cũng chẳng hề vì nể mặt Cao Chấn mà phong quan.
Nay nghe tin Vương gia cùng Quách Khiếu hợp sức đánh lui Kim quốc, Từ Vương phi tuy không lấy làm lạ, nhưng trong lòng hiểu rõ: thảo nguyên vốn là thiên hạ của Kim, ngựa sắt của bọn họ tung hoành như cá gặp nước. Muốn khiến bọn chúng tổn thất nặng còn dễ, song diệt cả một quốc gia thì e là mộng xa.
Mà ở kinh thành, lão Hoàng đế ký thác kỳ vọng cao nơi Vương gia, coi chàng như lưỡi đao trong tay, lại rốt cuộc bất công đem ngôi vị ấy trao cho một tôn tử…
Nghĩ đến đây, Từ Vương phi chỉ cảm thấy thay phu quân mình mà bất bình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT