Ngụy Chiêm mệt nhọc, vừa xong việc chưa kịp nói thêm đôi lời đã chìm vào giấc ngủ, đến cả chăn cũng chưa kịp kéo lại. Nhìn vậy cũng đủ biết gần đây chàng quả thật lao lực quá độ.
Ân Huệ không khỏi bật cười khẽ, cũng lười không muốn động, chỉ hơi nghiêng người sang bên, ngắm nhìn chàng.
Sau bao nhiêu hao tổn, gương mặt vốn trắng trẻo của Ngụy Chiêm thoáng ửng hồng nhạt. Hàng mi khẽ khép, dưới mắt lại mang chút thâm quầng. Hẳn là mấy đêm rồi chàng chưa được yên giấc.
Ân Huệ trở mình nằm ngay ngắn, trong đầu tính toán nên xin chàng ban cho cái gì. Khó có khi chàng chủ động nhắc tới chuyện ban thưởng, nàng há lại bỏ lỡ cơ hội?
Khi ánh hoàng hôn buông xuống, Ngụy Chiêm mới giật mình tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong ổ chăn của Ân Huệ, liền có chút sững sờ.
Chàng nhớ không rõ đã thiếp đi thế nào, chỉ nhớ trước lúc ngủ còn tận hứng cùng nàng, nghe nàng vừa khóc vừa cười khẩn cầu:
“Ngài nghỉ ngơi một chút đi, Hành ca nhi sắp trở về rồi đó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT