Tiếng lòng như nhịp trống dồn dập.
Nhịp trống ấy càng lúc càng gấp gáp, bàn tay Ân Huệ vô thức bấu chặt lấy bờ vai Ngụy Chiêm, mà hắn chỉ lặng lẽ nhìn nàng, đôi mắt phượng sâu thẳm đen kịt như bầu trời đêm, soi tỏ dung nhan kiều diễm nơi nàng vào giây phút này.
Một ngày chất chồng lo toan, dặn dò cũng chẳng thể thành lời. Cuối cùng, trong vòng tay rắn rỏi của hắn, Ân Huệ mệt nhoài thiếp đi.
Khi nàng tỉnh lại, bên cạnh đã vắng bóng hắn. Đại nha hoàn Nghênh Xuân tiến đến khẽ thưa, Vương gia từ tờ mờ sáng đã lên đường, trước khi đi còn dặn dò cơm chiều không cần chờ.
Ân Huệ ngẩn ngơ ngồi bên giường, trong đầu chỉ còn văng vẳng đôi mắt sâu thẳm như trời đêm của hắn.
Tối qua, sau khi vào phủ, hắn chẳng nói lời nào, chỉ ôm ngang nàng lên. Giữa hai người hầu như chẳng có bao nhiêu câu chuyện, vậy mà Ân Huệ vẫn cảm nhận được, tâm tình của Ngụy Chiêm tựa hồ khác thường, dường như khoan khoái.
Sắp thân chinh chiến trường, nàng cùng bọn nhỏ canh cánh không nguôi, thế mà hắn lại ung dung như vậy? Hay chăng đã sớm chán ngán những ngày tháng gò bó trong hồ sơ bộ Hình, khao khát được tung hoành sa trường, vung gươm sát phạt?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play