Một ngày mưa bụi rả rích, đến đêm mưa bỗng nặng hạt. Tiếng mưa rơi lộp bộp ngoài hiên che lấp hết mọi ồn ào náo nhiệt, khiến trong phòng lại càng tĩnh mịch.
Ân Huệ ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn Ngụy Chiêm. Trong mắt hắn còn vương ý cười, cứ như chẳng có chuyện gì, nhẹ nhàng thản nhiên, vân đạm phong khinh.
“Ngài nói không muốn nạp thiếp?”
Giọng hắn êm dịu, nhưng lòng nàng khẽ run. Kiếp trước, cũng ở khoảnh khắc gần giống như thế này, chính miệng hắn nói với nàng rằng sẽ nạp Ôn Như Nguyệt làm thiếp.
Ân Huệ hơi dùng sức, rút tay ra khỏi tay hắn. Nàng không muốn nhìn, liền quay đầu đi chỗ khác, đối diện bình phong, hít vào thật sâu, sau đó bình thản mở lời:
“Biểu muội vừa đến liền quỳ gối trước mặt thiếp, cầu xin thiếp đừng trách ngài tự tiện làm chủ, cầu thiếp thu lưu nàng. Nàng còn hứa sẽ an phận làm di nương, tuyệt chẳng tranh sủng cùng thiếp. Ý tứ lời ấy, chẳng phải chính là ngài đã đồng ý nạp nàng rồi hay sao?”
Ngụy Chiêm thoáng trầm mặt, giọng nghiêm nghị:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT