Rời khỏi Thục Vương phủ, Ngụy Doanh liền hồi cung.
Trước đó nàng có ghé mua mấy hộp điểm tâm: một phần gửi Ninh tỷ nhi, phần còn lại chuẩn bị kính phụ hoàng cùng mẫu phi.
Đoán chừng giờ này phụ hoàng đang phê duyệt tấu chương trong Ngự Thư Phòng, Ngụy Doanh liền dắt cung nữ theo hướng ấy mà đi. Nào ngờ mới tới cửa, lại bắt gặp Thôi Ngọc – vị nội các đại học sĩ trẻ tuổi – từ trong bước ra.
Ngụy Doanh thoáng chậm bước, trên môi khẽ nở nụ cười.
Thôi Ngọc cũng đã nhìn thấy nàng. Năm nay chàng ba mươi ba, còn nàng đã sang tuổi hai mươi ba. Trong mắt chàng, công chúa vẫn diễm lệ, mười phần kiều mị, song trong mắt triều thần cùng bá tánh, hai mươi ba tuổi công chúa, e rằng đã là lỡ thì.
Thôi Ngọc chẳng bận tâm chuyện tuổi tác, chỉ đau lòng vì nàng đã chờ đợi quá lâu – và chờ đợi là vì chàng.
Chàng vốn hiểu rõ tâm ý công chúa. Từ khi nàng mười ba mười bốn, ánh mắt nhìn chàng đã mang theo ngọt ngào khó giấu. Thuở ấy, Thôi Ngọc chỉ nghĩ nàng coi mình như huynh trưởng, hoặc tiểu cữu cữu, bởi thường nghe nàng nghịch ngợm gọi một tiếng “Ngọc Lang”, có khi lại như Thế tử, thân mật xưng “tiểu cữu”. Mãi đến khi nhận ra tình ý nơi mắt nàng, chàng mới hoảng hốt. Biết rằng không nên động lòng, nhưng tim vẫn lạc nhịp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play