Yến Vương tuy trọng bạc của Ân gia, nhưng càng quý trọng nhân tài như Ân Vĩnh. Người này từ thuở thiếu niên mười mấy tuổi đã rong ruổi thương trường, dựng nên cơ nghiệp, trở thành thương nhân giàu có bậc nhất Yến địa. Bao năm qua, ông giao hảo khắp châu quận, quen thuộc từng tuyến thương lộ, tay nắm nhân mạch rộng khắp.
Năm nay Ân Vĩnh đã ngoài sáu mươi. Tuổi tác gọi là cao, song so với nhiều người cùng niên, có kẻ đã nằm liệt giường chờ ngày tàn, còn ông vẫn tinh thần minh mẫn, thân thể cường kiện, dáng dấp thẳng tắp. Chỉ năm trước ông vẫn còn tự mình xuống Giang Nam một chuyến. Quả là càng già càng dẻo dai, chẳng những dùng được mà còn rất cần dùng.
Nhận lời Ân Vĩnh hiến bạc “khẩn cầu”, Yến Vương liền phong cho ông chức Lương thảo Chuyển vận sứ.
Chức này tuy chỉ là “quản lương thảo”, nhưng chính là nắm giữ mạch máu quân đội. Mỗi một lượng bạc, một hạt thóc đều phải đặt đúng chỗ, tuyệt không được sai lầm. Đây là việc phí tâm hao sức, song lại hợp với sở trường của Ân Vĩnh. Ông chỉ cần trù liệu, còn việc vận chuyển đã có võ quan lo liệu.
Không chỉ thế, Yến Vương còn phong Ân Lãng làm phụ tá văn phòng cho ông. Một mặt là báo đáp Ân gia chịu dâng bạc, mặt khác cũng để cả nhà cùng chung một thuyền, tránh lời dị nghị.
Đại sự chưa thành, chức tước trong phủ đều là tạm phong. Sau khi cục diện ổn định, sẽ dựa công lao mà ban thưởng.
Ân Vĩnh cảm động đến rơi lệ, quỳ xuống nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT