Edit: Uyển
Lê Nguy lúc này đang vội vã làm một việc gì đó. Sau khi Tạ Diệc An tiết lộ năng lực của mình, anh vừa không yên tâm để cậu ở lại một mình, lại không thể gọi Bàng Thương đến giúp đỡ.
Nhận thấy Lê Nguy đang băn khoăn, Tạ Diệc An nở một nụ cười: "Không sao đâu."
"Anh không phải đã nói, một tân binh như tôi đi đến bước này là rất giỏi sao? Tiếp theo, một mình tôi cũng sẽ ổn thôi."
Đúng là một đóa tiểu bạch hoa kiên cường, hiểu chuyện. Dù sao thì, hình ảnh này xuất hiện trên người một tân binh trong phó bản thật sự rất dễ gây ra một loại cảm tình khó tả.
Tạ Diệc An nói tiếp: "Hơn nữa còn có đạo cụ anh cho. Tôi có dự cảm, chúng ta sẽ gặp lại nhau sau khi phó bản kết thúc."
"Năng lực của tôi nếu không thể trưởng thành thì cũng chỉ là vô dụng. Tôi nghĩ đây là lý do hệ thống đánh giá nó ở cấp độ trắng."
"Tiếp theo, vẫn là do tôi tự mình vượt qua thôi."
Lê Nguy là người chơi đáng tin tưởng đầu tiên mà cậu gặp. Trong lòng thiếu niên đã nảy sinh một chút tình cảm phụ thuộc, cậu không muốn làm Lê Nguy khó xử.
Một hình tượng rất chính trực. Lê Nguy suy nghĩ, và bị thuyết phục bởi lời nói của Tạ Diệc An.
Anh đưa cho Tạ Diệc An một tấm danh thiếp: "Sau khi rời khỏi phó bản, nhớ liên hệ với tôi."
Nói xong, người đàn ông vội vã rời khỏi phòng 6102. Tạ Diệc An nghe thấy tiếng nhắc nhở trong đầu, nhìn theo bóng Lê Nguy rời đi.
[Thành công diễn vai "Tiểu bạch hoa kiên cường" và khiến Lê Nguy bước đầu tin tưởng. Giá trị diễn xuất +66.]
Quả nhiên giá trị diễn xuất thu được liên quan đến đối tượng Tạ Diệc An diễn trước mặt.
Lê Nguy là "khách hàng" lớn nhất mà Tạ Diệc An gặp cho đến nay. Tạ Diệc An đã kiếm được không ít điểm từ anh ta.
[Hệ thống đang kiểm tra giá trị diễn xuất của người chơi: 2968.]
[Giá trị diễn xuất của người chơi lớn hơn 2222, cửa hàng diễn xuất tuyệt vời đã mở!]
[Quy đổi điểm của cửa hàng diễn xuất: 1 điểm tích lũy cấp thấp = 100 giá trị diễn xuất.]
[Cửa hàng diễn xuất (Cấp 1): Bùa hộ mệnh cấp thấp dùng một lần (5 điểm tích lũy/cái), cảm giác nguy hiểm [bản thấp kém, vô dụng] (10 điểm tích lũy/lần).]
[Khoảng cách đến lần nâng cấp cửa hàng tiếp theo: Cần thêm 100 điểm tích lũy cấp thấp để mở khóa.]
*[Chúc mừng người chơi đã mở khóa cửa hàng diễn xuất, mở khóa rút thăm tự trợ giúp, nhận được: Máy liên lạc bí ẩn 1 (Cấp bậc: ??).]
[Quyền giải thích cuối cùng thuộc về cửa hàng nhỏ. Muốn mở khóa thêm đạo cụ, cần nâng cấp. Xin hãy chờ đợi~]
Cuối cùng Tạ Diệc An cũng mở khóa được cửa hàng diễn xuất.
Đắt quá!
Tạ Diệc An không thể không chỉ trỏ vào cái cửa hàng này. Rút thăm thì tự trợ giúp, rút ra được một món đồ mà người tạo ra cũng không biết có tác dụng gì.
Cậu đã vất vả diễn qua rất nhiều nguy hiểm, các loại nỗ lực để có được một lượng lớn giá trị diễn xuất, cuối cùng chỉ có thể mua bốn cái bùa hộ mệnh cấp thấp hoặc hai lần cảm giác nguy hiểm bản rác.
Ngay cả nâng cấp cũng cần đến 10.000 giá trị diễn xuất.
"Điểm tích lũy cấp thấp..." Sau này sẽ còn có điểm tích lũy trung cấp, cao cấp nữa sao?
Cái cửa hàng quỷ quái này sao không đi cướp luôn cho rồi!
Tạ Diệc An không thể nhịn được mà điên cuồng phàn nàn trong lòng.
Đối mặt với nguy hiểm, cậu có thể bình tĩnh đến lạ, nhưng đối mặt với cửa hàng keo kiệt này thì lại sụp đổ.
Quả thực là cảnh tượng mà người làm công không thể chịu nổi nhất. Vất vả một hồi mà thu hoạch lại là một đống đồ vô dụng. Có khác gì ông chủ vẽ bánh nướng lớn đâu.
Không hổ là năng lực cấp trắng.
Chỉ mới lộ ra một chút, Tạ Diệc An đã cảm nhận được vì sao năng lực cấp trắng lại được gọi là rác rưởi, đúng là có nguyên nhân.
Nhưng dù trong lòng phàn nàn thế nào, Tạ Diệc An vẫn nhanh chóng xử lý thông tin mình nhận được.
Trong mắt người xem, thiếu niên vẫn giữ nụ cười quan tâm trên mặt. Chỉ đến khi bóng Lê Nguy biến mất hoàn toàn, cậu mới thu lại nụ cười.
Ngay sau đó, khán giả thấy trong màn hình livestream, Tạ Diệc An bĩu môi một cách chán nản, nói với bài vị đã bị "lãng quên" từ lâu: "Anh và tôi mới là tốt nhất trên đời này."
"Anh ấy và tôi đều diễn thôi, anh đừng có mắc bẫy nhé."
Vừa rồi còn là tân binh biết quan tâm, giờ lại giây lát biến thành thiếu gia bá đạo. Đây là một cảnh dỗ quỷ với "hai mặt" đúng không!
Khán giả không còn sức để phàn nàn. Ban đầu còn nghĩ tân binh này ngốc, không ngờ lại là một diễn viên.
Tạ Diệc An không hề có ý định che giấu diễn xuất của mình trước mặt người xem. Không cần thiết.
Người xem có lợi thế tự nhiên. Trong phó bản, người chơi không có bí mật gì với khán giả. Kiểu ngụy trang vô dụng này sớm muộn cũng sẽ bị khán giả nhìn thấu. Đối với Tạ Diệc An, ngụy trang thấp kém này vừa mệt lại không có lợi.
Thà bị nhìn thấu rồi bị nghi ngờ, chi bằng ngay từ đầu đã thoải mái trưng ra. Dù sao cậu cũng là một diễn viên chuyên nghiệp chính quy mà.
Trước khi tư duy quán tính của người xem bị phá vỡ, họ sẽ không nghĩ rằng Tạ Diệc An có thể thấy các bình luận của mình.
Bài vị không đáp lại Tạ Diệc An. Cậu tiếp tục cúi đầu dỗ dành. Thiếu niên không thấy, chiếc lưỡi bị cậu quên trên bàn ăn đang từ từ bò về phía bát canh da heo.
Tạ Diệc An lấy lòng bài vị một cách cẩn thận: "Không phải đã nói là kết âm thân sao? Tôi đã cho anh làm chồng rồi, không thể nhỏ mọn thế chứ."
"Tôi chỉ nói với mẹ thôi, tôi cũng đâu có thích anh ấy. Vậy mà anh cũng giận, tính tình tệ như anh mà tôi cũng chịu được, anh phải đối tốt với tôi một chút, đúng không?"
Một câu nói đầy "chiến thuật cua trai."
Người xem suýt ngất vì một tràng lời nói của Tạ Diệc An.
[Vừa dỗ vừa cpu (thao túng tâm lý).]
[Ông chồng ma kia tỉnh lại đi, đừng có bị dỗ dành thật.]
[Đáng tiếc, đây là một ông chồng ma không có chí tiến thủ.]
[Chủ kênh đẹp trai như vậy, dỗ tôi thì tôi cũng nguyện ý làm chó.]
[Ăn mặc như trước đây.]
...
Tạ Diệc An nói một tràng, bài vị cũng không biết là vì bị làm phiền hay thật sự được dỗ dành, tóm lại, Tạ Diệc An cuối cùng lại cảm nhận được luồng khí lạnh tỏa ra từ bài vị.
Đúng lúc Tạ Diệc An nhận được sự đáp lại, chiếc lưỡi trên bàn ăn cũng đã bò thành công vào trong bát canh da heo.
Theo tiếng "bịch", chiếc lưỡi rơi vào bát canh sền sệt. Làn da, tròng mắt, chiếc lưỡi đã tụ họp. Hai con mắt tự giác nổi lên thành một hàng, chiếc lưỡi ở vị trí thấp hơn lăn lộn, miễn cưỡng tạo thành một "khuôn mặt" đơn sơ.
Tạ Diệc An ôm bài vị thản nhiên quay lại ngồi trước bàn ăn.
"Nói đi, để ông đây nghe xem ngươi có ủy khuất gì."
Nhận được sự đáp lại từ bài vị, Tạ Diệc An tự tin hẳn lên.
Chiếc lưỡi khó khăn lắm mới bò được vào canh, vặn vẹo một hồi, thích ứng với "khuôn mặt" này, rồi không cam lòng phát ra tiếng "hù hù". Như một chiếc đài phát thanh đang xoay tròn, chiếc lưỡi liên tục vặn vẹo điều chỉnh. Nước canh dính nhớp cũng run rẩy theo. Sau một lúc lâu, âm thanh phát ra mới có thể phân biệt được, không còn là tạp âm vô nghĩa.
Nhưng "khuôn mặt" đơn sơ này có thể phát ra âm thanh cực hạn vẫn rất mơ hồ. Tạ Diệc An cố gắng nghe thật lâu mới nghe rõ mấy chữ.
Chiếc lưỡi liên tục lặp lại:
"Tạ Quân, chết thảm."
"■■■, bị ■■ trả thù hành hạ đến chết."
"■■ An, tiêm thuốc chết thảm."
"Trương Nhu, chết đói trả nợ."
...
"Tạ Quân, chết thảm."
"■■■, bị ■■ trả thù hành hạ đến chết."
"■■ An, tiêm thuốc chết thảm."
"Trương Nhu, chết đói trả nợ."
Nó đang nói về cái chết của từng thành viên trong gia đình này.
Cùng với tiếng nói mơ hồ, khàn khàn, giống cả nam lẫn nữ của chiếc lưỡi, một luồng gió âm đột nhiên thổi mạnh trong phòng khách.
Các đồ sứ, đồ thủy tinh trong phòng khách bị gió thổi rơi xuống đất, vỡ tan tành. Rèm cửa sổ liên tục bay lượn, trong khi cửa sổ vẫn đóng chặt.
Trên bàn ăn, ngoài bát canh da heo vẫn vững chãi đứng yên, ngay cả nước canh cũng không hề gợn sóng, thì các đĩa đồ ăn và "thức ăn" khác đều bị luồng gió lạnh thổi bay, rơi lả tả trên mặt đất.
Trong chớp mắt, phòng khách sạch sẽ trở nên bừa bộn. Đồ đạc ngổn ngang, đồ vật không chống vỡ được đều tan tành. Trên sàn nhà hầu như không còn chỗ đặt chân.
Ngoại trừ cánh cửa ra vào 6102 vẫn đóng chặt, cửa của các phòng ngủ khác đều bị thổi tung. Mùi bụi bặm và tro hương trong phòng ngủ chính bị gió cuốn đến trước mặt Tạ Diệc An.
Điều bất ngờ là, ngoài bát canh da heo, hai thứ duy nhất không bị ảnh hưởng trong phòng lại là Tạ Diệc An và bài vị. Thiếu niên ôm bài vị, mặt không biểu cảm nhìn mọi thứ trước mắt.
Trên mặt cậu không có chút sợ hãi nào. Bài vị mạnh hơn cậu tưởng, mạnh đến mức đạo cụ trên người Tạ Diệc An không cần phát huy tác dụng, cũng không cần cậu tốn điểm để mua bùa hộ mệnh.
Nếu đã vậy... kế hoạch của Tạ Diệc An có chút thay đổi. Một pha cược lớn, xe đạp biến thành xe máy.
Tạ Diệc An một tay ôm chặt bài vị, tay kia nhanh chóng vươn tới bát canh da heo. Dựa theo lời giải thích của Lê Nguy trước đó, cậu ngay lập tức chuyển bát canh da heo vào chiếc khuyên tai có khả năng chứa đồ.
Sự thật chứng minh chiếc khuyên tai không gian này quả thực rất hữu dụng.
Dù luồng gió âm trong phòng khách không dừng lại, nhưng Tạ Diệc An đã thành công nhét cái "khuôn mặt" đơn sơ đó vào không gian.
Lê Nguy đã nói rằng quái vật có thể nhét vào không gian khuyên tai không phải là NPC nguy hiểm gì. Vì thế, khi dị tượng trong phòng không dừng lại, Tạ Diệc An cũng không thấy bất ngờ.
Đó là một con quái vật khác. Có một con quái vật mạnh hơn đang mượn âm thanh của chiếc lưỡi để giải một phong ấn nào đó.
Khí âm nồng đậm trong phòng sắp vỡ òa. Một cánh tay phủ đầy lỗ kim từ cánh cửa phòng ngủ chính đang mở ra, từ từ vươn ra. Quái vật trong gương của phòng ngủ chính đã ra ngoài!
Nhiệt độ trong phòng giảm xuống gần như đóng băng. Tạ Diệc An lạnh đến mức không nhịn được mà run lên.
Mọi mùi tanh hôi, mùi bụi bặm cũ kỹ trong không khí đều biến mất. Một loại mùi nồng nặc hơn, thường thấy trong bệnh viện, bao trùm khắp căn phòng. Không khí lạnh lẽo càng trở nên ảm đạm.
Một người chơi mới đơn độc đối mặt với một con quái vật đáng sợ không tên trong không gian kín mít, lại không tìm thấy lối thoát. Quá tuyệt vọng.
Nhưng vào lúc này, Tạ Diệc An nhanh chóng đổi bốn cái bùa hộ mệnh, ôm bài vị lao thẳng vào phòng ngủ chính.
Lời "cược lớn" của Tạ Diệc An không phải với bát canh da heo, mà là cậu muốn trộm nhà của con quái vật trong gương!
Thậm chí trước khi trộm, cậu còn đổi sẵn bùa hộ mệnh theo nguyên tắc không lãng phí. Đạo cụ Lê Nguy tặng có thể chống lại tổn thương của quái vật cấp cao hơn, ba lần sử dụng không nên đặt vào con quái vật này.
Cánh tay gầy gò phủ đầy lỗ kim vung mạnh về phía Tạ Diệc An. Dưới sự "hy sinh" của ba trong bốn tấm bùa hộ mệnh, Tạ Diệc An đã thành công đến được trước gương soi toàn thân.
Tạ Diệc An đã lục tung phòng nhưng không tìm thấy thêm thông tin về Tạ Quân. Vậy thì những thông tin liên quan đến người đàn ông đó phải được giấu ở một nơi sâu hơn.
Giây tiếp theo, tay Tạ Diệc An xuyên qua gương, cả người cậu ngã vào thế giới trong gương. Cậu đã cược đúng.