Lời nói của Trần Diễm khiến thầy Trịnh như tỉnh mộng.
Một ngày dạy học, ông đã bị chấn động bởi tài năng kinh người của bọn trẻ. Ông cảm thấy mình không xứng làm thầy của chúng. Thế nhưng, ngay cả Khổng Tử cũng nói “Đệ tử chưa chắc đã không bằng thầy”. Dù ông có mọc thêm ba cái đầu, cũng không thể nhét hết kiến thức trên đời vào bụng.
Ông là người dạy kinh học, là truyền đạo, thụ nghiệp, giải đáp thắc mắc, chứ không phải dạy toán học, nấu ăn hay thuật của Lão Tử…
Ngày hôm sau, đúng tiết xuân phân, tuyết lại rơi dày đặc.
Các vị Hàn lâm thở dài, ngâm thơ: “Tuyết trắng lại ghét xuân sắc muộn, nên cố ý biến những cành cây trước sân thành tơ bông.” Họ đứng dưới hành lang mà ngắm tuyết.
Nha môn của chín châu huyện ở kinh thành thì lại tích cực hưởng ứng, dọn dẹp đường phố, phái người xuống nông thôn đốc thúc việc chống rét cho mạ non. Tục ngữ nói “Tuyết mùa đông như một chiếc chăn, tuyết mùa xuân như một lưỡi dao”, tuyết rơi vào tiết xuân phân không phải là thời tiết mà các vị “quan phụ mẫu” mong muốn.
Ở ngõ Điềm Thủy, gần đến giờ tan học, thầy Trịnh sa sầm mặt tuyên bố: “Tất cả những thứ không liên quan đến ‘Tứ Thư Ngũ Kinh’ đều phải vứt ra ngoài!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play