Gặng hỏi mãi, Bình An mới kể lại chuyện mình và A Cát rượt đuổi nhau, A Cát lẻn lên bàn trang điểm, làm vỡ hộp hương quý giá của mẹ.
Tuy nhiên, phản ứng đầu tiên của Bình An là nhận trách nhiệm chứ không phải nói dối, điều này khiến Trần Diễm vô cùng hài lòng.
Nói tiếp về vị thầy mà sư tổ đã mời. Vị tú tài Trịnh này tuy chưa đỗ đạt, nhưng có nhân phẩm và học thức hơn người. Hàng xóm láng giềng kể rằng, ông ta từ nhỏ đã tôn sư trọng đạo, thích giúp đỡ mọi người, đỡ bà cụ qua đường, mua đồ ăn cho người hành khất, trả lại tiền cho người đánh rơi… vô cùng thích hợp để dạy dỗ trẻ con.
Bình An lặng lẽ tiếp nhận “tin dữ” này. Đến lúc rửa mặt lên giường, cậu vẫn còn lo lắng — chơi lâu quá, bệnh sợ khai giảng lại tái phát.
Cậu bắt đầu mặc cả với cha mẹ: “Mẹ ơi, con chỉ đi học thôi, không bái sư, được không ạ?”
Lâm Nguyệt Bạch hỏi lại: “Con không bái sư, người ta lấy gì mà truyền đạo thụ nghiệp cho con?”
“Nhưng con đã có thầy rồi mà,” Bình An nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT