Trần Diễm làm bài rất có kỹ xảo, y am hiểu cách phân bổ thời gian hợp lý, lại may mắn được chia một cái hào phòng khá rộng rãi và sạch sẽ. Vì thế, trừ việc mọc râu ra, trạng thái của y vẫn rất ổn.
“Có nhớ phụ thân không?” Trần Diễm hỏi.
“Nhớ!”
Lâm Nguyệt Bạch theo kịp, giục: “Mau xuống đi, phụ thân con mệt rồi.”
“Sao hai người lại tới đây?” Trần Diễm bước ra khỏi hào phòng chật hẹp, chợt thấy vợ con, mặt y lộ vẻ vui mừng.
“Bình An nhớ chàng, đòi đến đón chàng đấy.” Lâm Nguyệt Bạch nói.
“Không phải thế!” Bình An vạch trần không hề khách sáo: “Rõ ràng là mẫu thân nhớ, nên lôi con ra làm cái cớ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT