Trong không khí tràn ngập sự xấu hổ nhàn nhạt.
Mấy người nhìn nhau vài lần. Biểu cảm trên mặt Việt Từ không đổi, tay kiềm chế Tần Thuật hơi nới lỏng, anh đứng dậy, hai tay đút túi như không có việc gì nói: “Hai người chú cháu các vị cứ nói chuyện, chúng tôi đi trước đây.” Nói xong liền lập tức đi về phía cửa.
Tần Thuật đứng lên, không đợi Việt Từ bước ra bước thứ hai liền một tay nắm lấy cổ tay anh, mạnh mẽ kéo người vào trong ngực. Hắn tựa đầu vào vai anh, hai người kề sát vào nhau, hơi thở ấm áp của Tần Thuật phả vào cổ anh. Giọng nói hắn nhẹ nhàng chậm rãi, trầm thấp: “Tôi cho phép cậu đi rồi sao?”
Tần bộ trưởng thấy vậy nheo mắt lại. Vừa nãy ông còn hoài nghi không biết có phải Phó Bồi Uyên đang lừa dối mình không, nhưng nhìn thấy bộ dạng nổi điên của cháu trai mình thì không còn nghi ngờ gì nữa, thậm chí còn chột dạ không được dùng khóe mắt liếc Phó Bồi Uyên, thời khắc chú ý nhất cử nhất động của anh ta.
Phó Bồi Uyên so với ông ta tưởng tượng còn trầm ổn hơn. Sắc mặt người đàn ông trước sau vẫn bình lặng không gợn sóng, đôi mắt đen sâu không thấy đáy dừng lại một chút ở cánh tay đang ôm lấy eo Việt Từ. Anh ta nhấc chân bước qua, ngữ khí bình thản: “Buông ra.”
Tần Thuật không những không buông, còn siết chặt lực tay hơn, đối diện với anh ta, hắn khiêu khích cười, đầy ác ý: “Ngươi? Ngươi gọi hắn một tiếng xem, nghe xem hắn có đáp ứng hay không?”
Đối mặt với lời nói ấu trĩ và thiếu đạo đức này, Việt Từ rất là cạn lời. Anh rất muốn trực tiếp cho con cún ngốc này một đấm để hắn biết ai mới là cha, nhưng không đợi anh động thủ, đối mặt với sự khiêu khích như vậy, Phó Bồi Uyên đã không còn nhiều lời, dứt khoát nhanh nhẹn ra tay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play