Ngày này, chú định là một đêm bất an.
Trong lúc Lận Tình và Phó Bồi Uyên lần lượt bị kiềm chế, đám người la hét đòi nghe bản người thật Việt Từ hát, lúc này cũng đang đứng trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng.
Lạc Dương đứng ở hành lang bên ngoài phòng, dựa vào tường hút thuốc. Cánh cửa đóng kín ngăn cách mọi âm thanh bên trong, nhưng chỉ cần tưởng tượng thôi cũng có thể hình dung ra khung cảnh bi thảm đến mức nào. Anh ta cắn điếu thuốc ngẩng đầu nhìn cánh cửa, thầm nghĩ may mà phòng này cách âm tốt, nếu không hành lang này sợ là sẽ xảy ra thảm kịch.
Anh ta ở bên ngoài hút thuốc được bốn phút, ước chừng xong thời gian Việt Từ hát, rồi đẩy cửa phòng ra. Ngẩng đầu nhìn khắp nơi, không nằm ngoài dự đoán, đã chết ngắc một loạt.
Trong một góc có một đám người ngồi xổm, trên sofa có một người nằm sấp bịt tai, trên mặt đất còn hai người nằm ngửa, mắt trợn trắng, trông giống như đã chết không nhắm mắt. Người ngoài nhìn vào còn tưởng đây là hiện trường của một vụ dùng chất cấm, nhưng sức chiến đấu từ giọng hát của Việt Từ so với ma túy còn lợi hại hơn nhiều. Không biết từ đâu ra một quái nhân như vậy, người khác ngũ âm không đầy đủ thì cùng lắm là hát lạc giọng khó nghe, nhưng Việt Từ khi cất giọng hát lại khiến người ta có một loại xúc động muốn đi chết, kia há chỉ là một cái chói tai, quả thực chính là muốn đâm thủng đầu!
Lạc đạo nhìn đám người xui xẻo kia, mặt không biểu cảm nghĩ: Đáng đời!
Vừa rồi lúc anh ta đi ra ngoài, còn có người phê bình anh ta quá vô tình, dù Việt Từ hát khó nghe cũng không đến mức biểu hiện khoa trương như vậy chứ? Ha ha, giờ thì sao, nếu cho bọn họ một lần nữa lựa chọn, chỉ sợ lúc đó bọn họ đã không cần mặt mũi mà chạy ra ngoài cửa rồi?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT